On Tuesday, January 10, 2017 11:46 PM, "peter nguyen p wrote:
TT DIỆM & CÁC TU SĨ PHẬT GIÁO LUÔN YÊU THƯƠNG NHAU
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
“Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã xây dựng miền Nam Việt Nam trởthành một Quốc Gia dưới chính thể Cộng Hoà.
Một Quốc Gia cóđầy đủchủ quyền, độc lập, tựchủ vàtự quyết, được cộng đồng quốc tếcông nhận và nểvì. Tổng Thống NgôĐình Diệm đã gầy dựng nước Việt Nam Cộng Hoà từmột đống tro tàn vànhững hệlụy của những năm tháng chinh chiến điêu linh, những tàn tích của thực dân phong kiến.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Tổng Thống NgôĐình Diệm đãổn định được cuộc sống cho gần một triệu người từ miền Bắc di cưvào Nam tránh nạn cộng sản.
Toàn thể lãnh thổ Việt Nam Cộng Hoàđãđược bình định. Bên cạnh những ổn định chính trịvà quốc phòng, các lãnh vực kinh tế, giáo dục được chú trọng và phát triển một cách nhịp nhàng, với những thăng tiến xã hội. Người dân từphía Nam vĩ tuyến 17 đến mũi CàMâu sống trong cảnh thanh bình - no ấm.
Bản Hiến Pháp ngày 26 tháng 10 năm 1956 của Việt Nam Cộng Hoà, đãghi dấu một bước tiến lịch sử, trên hành trình xây dựng một quốc gia độc lập, tự chủvà tựquyết trong tinh thần tự do dân chủ. Hiến pháp 1956, được soạn thảo với những kếhoạch vàdự liệu nhằm phục vụ nhân phẩm vàquyền sống của con người.
Lý thuyết Nhân Vịbảo vệvà Thăng Tiến đời sống của người dân, được chuẩn nhận và triển khai như làmột nền tảng của tất cảnhững chương trình phát triển. Tài năng của Tổng Thống NgôĐình Diệm, một lãnh tụngoại hạng, đã vượt qua bao khó khăn hiểm nguy.
Đạo đức của Tổng Thống, một lãnh tụliêm khiết - thanh bần, đãchinh phục ngay cả những thùđịch. Trong tinh thần tuyệt đối tôn trọng nền tảng đạo đức dân tộc và luật pháp.
Tổng Thống NgôĐình Diệm đãuy dũng hiên ngang xây dựng cơđồcho sự trường tồn của một nước Việt Nam thực sự tựdo dân chủ.
Từsau ngày Tổng Thống NgôĐình Diệm vàông Cố vấn NgôĐình Nhu bị thảm sát, nhiều gia đình, hội đoàn, hàng năm đều xin lễ cẩu hồn cho hai Ông, để tỏlòng thương tiếc vàmến mộ. Đến khi mất nước, hàng triệu người Việt Nam phải sống đời lưu vong trên khắp thế giới. Nơi nào có người Việt Nam sinh sống, hàng năm đều có tổchức lễcầu hồn, tưởng niệm Tống Thống NgôĐình Diệm. Đólà việc làm đúng với đạo lý, lễgiáo Việt Nam. Chúng ta cần và phải làm. Nhưng với Tông Thống NgôĐình Diệm, những việc làm này chưa đáp ứng tâm nguyện của Ông. Vìlúc sinh thời, tại nhiều nơi. Trước nhiều cơ quan, đoàn thể, Quân trường …mỗi khi thuận tiện, Ông đều nhắn nhủ:
- Tôi tiến: Hãy tiến theo tôi!
- Tôi lui.: Hãy giết tôi!
- Tôi chết: Hãy nối chítôi!
Ông đã bịgiết! Ông đã chết! Chết đau đớn! Chết tức tưởi! Chỉ vìquyết bảo toàn Danh Dựcủa Dân Tộc vàChủ Quyền của Quốc Gia Việt Nam!”
Trên đây, là những dòng của Ông Lê Châu Lộc; nguyên SĩQuan Tùy Viên của Tổng Thống NgôĐình Diệm, và là Thượng Nghị Sĩthời ĐệNhị Việt Nam Cộng Hòa. Ông đãviết vềnhững điều mà chính Ông đã chứng kiến, mắt thấy, tai nghe trong suốt thời gian ởbên cạnh Tổng Thống NgôĐình Diệm từnăm 1959 cho đến ngày 1-11-1963 trên trang: ngodinhdiem.net
Người viết làkẻ hậu sinh. Vì thế, trước khi viết bài này, tôi đã phải gọi sang Hoa Kỳđểđược nghe chính những lời của Thượng NghịSĩ LêChâu Lộc truyền đạt qua điện thoại viễn liên Mỹ- Pháp vềnhững điều mà chính Ông Lê Châu Lộc đãbiết - nghe - thấy trong suốt thời gian là Tùy Viên ở bên cạnh Tổng Thống NgôĐình Diệm. Mỗi lần hầu chuyện với Ông LêChâu Lộc, tôi đều được Ông nhắc lại nhiều lần, đểphải ghi nhớnhững điều Ông đã nói. Đăc biệt, Ông đã nói về Tổng Thống NgôĐình Diệm và Phật Giáo.
Như mọi người đãbiết, từ trước và sau khi Tổng Thống NgôĐình Diệm đã VịQuốc Vong Thân, thì Tổng Thống NgôĐình Diệm đãtừng mang tiếng là“kỳ thịPhật giáo”.
Nhưng như thếnào đểgọi là“kỳthị Phật giáo”? Bởi, Phật giáo do Đức Thích- Ca-Mâu-Ni khai sáng, khác hẳn với Phật giáo Ấn Quang và cũng là“Phật Giáo Xã Hội Đảng” tại Việt Nam, là một tổ chức đãđược mang nhãn hiệu là“Phật giáo”, để hoạt động cho mục đích chính trị, với cuồng vọng làtóm thâu “Sơn HàXã Tắc” vàotrong tay, như ngày xưa “sư” Vạn Hạnh đãlàm.
Chính vì thế, nên ngày nào Phật giáo Ấn Quang chưa tóm thâu được hết thiên hạ, thìngày đóPhật giáo Ấn Quang vẫn cứ còn “tranh đấu”.
Tuy nhiên, vì “Cứu cánh biện minh cho phương tiện”, cho nên, Phật giáo Ấn Quang đã là một tổchức ngoại vi của đảng cộng sản Hà Nội. Bằng chứng là những hành vi của Phật giáo Ấn Quang nhưđãđốt nhà, đánh giết người, dập đầu, treo cổ các vị làQuân-Cán-Việt Nam Cộng Hòa, và cảtrẻ thơtrong cuộc thảm sát ởhai Phường Thanh Bồ-Đức Lợi tại Đà Nẵng, ngày 24-8-1964. Đem bàn thờPhật xuống đường vào mùa hè 1966, tại miền Trung, với mục đích để thành lập « Chính Phủ Miền Trung » để liên hiệp với cộng sản. Và trước ngày 30-4-1975, Phật giáo Ấn Quang đãđưa những đoàn xe ra tận núi rừng đểđón rước cộng quân vào các thành phố tại miền Nam tựdo ; và đã hạ thủ giết chết nhiều vị làQuân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa trong lúc giao thời, như tôi đã nêu lên đầy đủbằng chứng trong bài: 30-4-1975: Máu Và Nước Mắt.
Và để biết được tấm lòng Cao-Khiết của Tổng Thống NgôĐình Diệm đối với Phật giáo như thếnào ; thì không gì bằng những nghĩa cửcủa Tổng Thống đãlàm qua những lời kểcủa nhân chứng sống làÔng Lê Châu Lộc.
Vì vậy, với bài này, tôi chỉ ghi lại riêng về chuyện Tổng Thống NgôĐình Diệm vàPhật giáo, theo những lời kể của Thượng NghịSĩ LêChâu Lộc ; mặc dùđã cao tuổi, song Ông vẫn rất minh mẫn, khi nói vềcác sựkiện đãqua, tôi xin tóm lược như sau:
Vào năm 1959, khi đắc cửTổng Thống nhiệm kỳ2. Sau khi có kết quả bầu cử, Tổng Thống Ngô Đình Diệm gọi Sĩquan Tùy viên Đại úy LêChâu Lộc cùng đi theo. Tổng Thống NgôĐình Diệm đãđến các chùa trong khu vực nội và ngoại thành Sài Gòn, để cảm ơn khối Phật giáo đãủng hộ Tổng Thống. Trong đó, có chùa Ấn Quang.
Hôm ấy, cóthượng tọa Thích Quảng Liên đến chào Tổng Thống, vànói lời cảm ơn vìđãđược Tổng Thống đặc biệt gửi đi học tiến sĩ giáo dục tại MichiganState University. Sau đó, trong khi đón tiếp Tổng Thống thì Thượng tọa Thích Thiện Hòa đã trách Tổng Thống rằng:
- Tổng Thống có chuyện vui, mà không cho anh em chúng tôi biết, để chúng tôi cùng được chung vui với Tổng Thống.
Nghe vậy, Tổng Thống NgôĐình Diệm đã nói:
- Có chuyện chi vui, mà tôi giấu các Thầy mô?
- Dạ, thưa Tổng Thống, qua Tăng đoàn Tích Lan, chúng tôi được biết Tổng Thống đãtặng Đức Đạt Lai Lạt Ma một số tiến lớn.
Sau khi nghe Thượng tọa này nói, Tổng Thống ngồi lặng thinh một lúc, rồi nói:
- Vì là một việc tế nhị, tôi không muốn cho ai biết, chứ không phải tôi giấu các Thầy. Tôi có nhận được Giải thưởng Leadership Magasaysay 10.000 đôla,(giải thưởng dành cho người lãnh đạo xuất sắc tại Á Châu).Tôi thì không có nhu cầu chi. Gặp lúc này, Đức Đạt Lai Lạt Ma, vịtượng trưng cho sự tranh đấu bất khuất đểbảo vệniềm tin, bảo vệ tôn giáo của dân tộc Ngài, đang gặp nạn, phải sống lưu vong, cần nhiều sựgiúp đỡ. Tôi thấy mình cóbổn phận phải giúp Ngài, nên tôi nhờ Thủtướng Nerhu chuyển số tiền này cho Ngài, nhưng Ông khước từ, cólẽÔng ngại mất lòng Trung cộng. Tôi phải nhờ qua ngã CơQuan Tỵ Nạn đểchuyển sốtiền này đến tay Ngài. Các Thầy cũng biết, mình đang phải chống lại một chủnghĩa vôthần rất tàn bạo. Nên chỉcó niềm tin tôn giáo, mới cóđủsức mạnh chống lại được với chủnghĩa tai hại này. Vìthế, đối với việc phát huy, cũng cố, bảo vệniềm tin tôn giáo, bất câu là tôn giáo nào, mình cũng có bổn phận phải khuyến khích và giúp đỡ.
Ngoài ra, Tổng Thống NgôĐình Diệm cũng đã giúp đỡđểxây cất nhiều chùa ; trong đó, có chùa Xá Lợi. Người đứng ra nhận tiền và xây cất làCư sĩMai Thọ Truyền.
Cũng tương tựnhư thế, người viết muốn nhắc lại: Riêng chùa Nam Thiên Nhất Trụ (Chùa Một Cột tại miền Nam) ; thì chính “Hòa thượng” Thích Trí Dũng là người đã nhận tiền của Tổng Thống NgôĐình Diệm ; đểrồi sau đó, Thích Trí Dũng đã biến ngôi chùa này và chùa Phổ Quang là nơi ở của tên Thiếu tướng Việt cộng Trần Hải Phụng. Đồng thời, đãnuôi giấu cả“Lữđoàn 316 - Biệt Động Thành Sài Gòn - Gia Định”, với những tên nổi tiếng như Nguyễn Văn Bá… v…v…Vàchính Thích Trí Dũng đã công khai trên sách báo, với cái tựa đề:
“Nam Thiên Nhất Trụ: Người Dựng Chùa Một Cột tại Miền Nam”. Thích Trí Dũng đã viết:
“Trong cuộc Tổng công kích Tết Mậu Thân, chùa Phổ Quang là nơi khai hỏa đánh sân bay Tân Sơn Nhất”.
Kính mời quýđộc giả hãy đọc lại bài: Tưởng Niệm Bốn Mươi Năm CuộcThảm Sát Tết Mậu Thân: 1968-2008 ; để biết rõ những điều mà chính “Hòa thượng”Thích TríDũng đã viết công khai vềnhững hành vi cộng sản của một “cao tăng” của Phật Giáo Ấn Quang.
Trở lại với chuyện Tổng Thống NgôĐình Diệm vàPhật giáo. Thực ra, không hềcó cái gọi là“kỳthị Phật giáo”. Bởi nếu thế, thìlàm gìcó chuyện Tổng Thống NgôĐình Diệm đã gửi trọn sốtiền 10.000 đô la, của Giải thưởng Leadership Magasaysay đểgiúp Đức Đạt Lai Lạt Ma của Tây Tạng??? Cũng nhưđã cung cấp tiền cho “Hòa thượng” Thích Trí Dũng để xây dựng chùa Nam Thiên Nhất Trụ, chùa Phổ Quang … vàgiao tiền cho Cư sĩ Mai Thọ Truyền đểxây dựng chùa XáLợi, vànhiều chùa khác nữa???
Đến đây, thiết tưởng đã quáđủ, đểcho những ai còn nghĩTổng Thống NgôĐình Diệm “kỳ thịPhật giáo” sẽcó một cái nhìn khác hơn.
Hãy trả công đạo cho Người đã có đại công nghiệp: Khai sinh ra Nền Cộng Hòa Việt Nam vàđã xây dựng được một nước Việt Nam Cộng Hòa dân chủ-tựdo-thanh bình-no ấm cho người dân tại miền Nam, mà một thời đãđược thế giới công nhận là Hòn Ngọc Viễn Đông.
Cuối cùng, tôi xin thành kính tri ân những lời chỉ giáo của Thượng Nghị SĩLê Châu Lộc. Ông thường nói lên những ước muốn, làmong tất cảnhững người Việt Nam yêu nước chân chính, biết đặt Tổ Quốc và Dân Tộc lên trên hết, thì hãy đồng tâm, quyết chí kết hợp lại thành một đại khối Dân Tộc, hầu tìm ra phương hướng đểđấu tranh cho một nước Việt Nam TựDo-Dân Chủkhông cộng sản. Đồng thời, đểđánh đuổi giặc Tầu, làkẻ thùtruyền kiếp của Dân Tộc, quét sạch bọn chúng ra khỏi bờ cõi Việt Nam.
Và người viết cũng không quên những lời của thượng Nghịsĩ LêChâu Lộc luôn luôn nhắc nhởvề Di Huấn của Tổng Thống NgôĐình Diệm:
- Tôi tiến. Hãy tiến theo tôi!
- Tôi lui. Hãy giết tôi!
- Tôi chết. Hãy nối chítôi!
29-5-2011
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
------------------------------ ------------------------------ -
TT DIỆM & CÁC TU SĨ PHẬT GIÁO LUÔN YÊU THƯƠNG NHAU
Chỉ Có Thích Trí Quang Mới Bắt Buộc TT Diệm Phải Vác Thánh Giá
Chỉ Có Thích Trí Quang Mới Bắt Buộc TT Diệm Phải Vác Thánh Giá
Tưởng Niệm Bốn Mươi Năm CuộcThảm Sát Tết Mậu Thân: 1968-2008
30 tháng Tư: Máu và nước mắt
Saigon 1961
Saigon 1961
Saigon 1961
Saigon Jul 01, 1961 - Vietnam Pres. Ngo Dinh Diem receiving delegation of Buddhist monks at Presidential Palace on 7th anniv. as president.
Ngày 1 tháng 7 năm 1961- TT Việt Nam Ngô Đình Diệm tiếp phái đoàn các tu sĩ Phật giáo tại Dinh Độc Lập nhân dịp kỷ niệm 7 năm cầm quyền 1955-1961.
------------------------------ ----------------------
Tổng Thống Ngô Đình Diệm
Pháo thủLê Châu Lộc nói chuyện về Tổng Thống NgôĐình Diệm (Trích trong quyển Kỷ Yếu Pháo Binh QLVHCH 2010)
Song Lê
Người viết bài này quen biết pháo thủ Lê Châu Lộc vì vừa làđồng nghiệp pháo thủ vừa cùng chung đơn vị với nhau trong những năm 1956, 57, và 58 tại Bình Thủy Cần Thơ, và Trảng Bàng Tây Ninh.
Anh là một Sĩ quan Pháo binh Việt Nam Cộng Hòa có quá trình phục vụvà thăng tiến kháđặc biệt. Tốt nghiệp Sĩ Quan TrừBịThủĐức Khóa 5 - Vì Dân. Học Pháo Binh Tại Trường Pháo Binh Phú Lợi, tu nghiệp pháo binh ởChâlons-sur-Marnes (Pháp) và Fort Sill (Hoa Kỳ), từng là huấn luyện viên ởnhiều Trường Pháo Binh trong nước (Phú Lợi, Dục Mỹ) và ngoài nước (Fort Sill USA). Đơn vịchiến đấu đầu tiên Anh phục vụlà Tiểu Đoàn 21 Pháo Binh. Rồi Trường Đại Học Quân Sự, rồi LữĐoàn Liên Binh PhủTổng Thống. Cuối năm 1959 Anh là Sĩ quan Tùy viên của Tổng Thống VNCH NgôĐình Diệm cho đến ngày đảo chính 1-11-1963. Rồi Pháo Binh Quân Đoàn III và Trường Pháo Binh.
Anh xin giải ngũ sau ngày đảo chính vàđược giải ngũ năm 1965. Thi tuyển vào Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Tốt nghiệp Đốc sự khóa 13 và Cao học Hành chánh khóa 5. Nghiên cứu hậu Cao học về Quản Trị Phát Triển tại các trường Đại học London, Oslo, Dublin. Tham quan các hệthống Phát triển và Phòng vệtại Do Thái vàẤn Độ. Giảng viên Trường Quốc Gia Công Tác Xã Hội (Saì Gòn). Cuối năm 1969 Anh tham gia Liên danh Bông Huệcủa Luật sưNguyễn Văn Huyền, đắc cửvào Thượng Nghị Viện VNCH. Anh là Nghịsĩ cho đến 30 tháng TưĐen, 1975.
Khi lưu vong ở nước ngoài, trong suốt 23 năm (1975-1998), cựu pháo thủ Lê Châu Lộc hoạt động không ngừng ở khắp Á, Âu, Phi, Mỹ cho công việc cứu trợ những người tỵ nạn Cộng sản. Phần quan trọng hơn gồm việc thiết kế vàđiều khiển các dựán chương trình viện trợphát triển vững bền cho các quốc gia trong khối đệ tam thế giới khắp Á, Phi, Đông Âu và Trung Đông. Anh vềhưu năm1998 tại Hoa Kỳ. Mặc dầu Anh đang hưu trí, người ta vẫn thấy Anh xuất hiện trong các hoạt động truyền thông, xã hội, chính trịkhi cái lão và cái bệnh không “hành hạ” Anh quá mức.
Người viết, cũng như những ai từng quen biết Anh trong Pháo binh, trong Thượng viện, hoặc ởcác lãnh vực hoạt động khác của Anh, đều tìm thấy nơi Anh một người bạn, người cộng sự, người chỉ huy vui vẻ, từtốn, năng động trong công việc, có tinh thần trách nhiệm, cóđạo tâm, vàđáng tin cậy.
Người viết nghĩ rằng bạn đồng đội trong quân ngũ cũng muốn nghe người bạn này hiện là một trong sốít nhân chứng sống còn lại kể cho biết một vài việc đơn sơvềTổng Thống NgôĐình Diệm. Lại nghĩ Binh chủng Pháo Binh VNCH trước kia, có một pháo thủnhưthếtrong hàng ngũ, hẳn cũng là hảo sự. Vì muốn “tốt đẹp khoe ra” nên đã hơi dài dòng một chút về Anh Lê Châu Lộc.
Tổng Thống NgôĐình Diệm là một con người lịch sử. Ông là Tổng Thống đầu tiên của Việt Nam tự do và là vị sáng lập nền Cộng Hòa Việt Nam. Sau chín năm cầm quyền đã bịthảm sát bởi chính kẻđồng minh Ông tin cậy, bởi chính hàng khanh tướng Ông tạo ra. Khi Ông nằm xuống, những người mưu giết Ông và cộng sản thù ghét Ông đã bêu xấu Ông tàn tệbằng những điều tiếng bịa đặt bỉổi, bằng những sự thật bị bóp méo để chạy tội, để lấp liếm những ýđồxấu xa, những tâm địa phản phúc. Đến nay đã 45 năm qua, người đời vẫn còn nhắc tới Ông. Vẫn còn người không ưa, vẫn còn người thương tiếc. Vẫn cỏn lời bôi bác, vẫn còn lời bênh vực. Tuy nhiên những sựthật lịch sửliên quan tới Tổng Thống NgôĐình Diệm đang dần được sáng tỏ nhờ những phát hiện từnhiều tài liệu được giải mật từphía Moscou, Peking, Hà Nội và Washington, từ lời tuyên bốhoặc bài viết của những người phản tỉnh, và tiết lộcủa nhiều nhân chứng đáng tin. Nhà biên khảo Minh Võđã công phu gom góp rất nhiều những ý kiến trái ngược đó vào một cuốn sách đặc biệt: “Ngô Đình Diệm, lời khen tiếng chê” nhằm trình bày vàng thau trước công luận và trảlại công đạo cho một vị Tổng Thống màđức hạnh ngời ngời không ai bôi đen được, và mục tiêu chính trị suốt đời chỉ là mưu cầu độc lập toàn vẹn chủ quyền, tự lập cho đất nước, tiến bộ, tự do và nhân phẩm cho người dân, an lạc, thịnh vượng cho đời sống.
Đại úy Lê Châu Lộc được Tổng Thống NgôĐình Diệm chọn để làm một vài công tác đặc biệt khoảng cuối năm 1958 và sau đó hơn một năm được chọn làm Sĩ quan Tùy viên. Trong thời gian ởgần Tổng Thống, chắc chắn Anh thường được nghe và thấy lời nói và sinh hoạt hằng ngày của vị lãnh đạo quốc gia nhưng không thấy Anh viết ra hoặc kể lại. Hình nhưAnh không muốn dây dưa vào cuộc đôi co vềngười đã khuất mà Anh rất mực kính trọng. Đã nhiều lần tôi (người viết bài này – LVT) ngỏý muốn được Anh kể cho nghe những mẩu chuyện nhỏ mặt thấy tai nghe đó mà Anh cỏn nhớđược vể Tổng Thống Diệm. Mãi gần đây Anh mới đồng ý, vì cóđộlùi thời gian và thuận lợi cho sự trả lại chân lý cho lịch sử Việt Nam. Anh cũng muốn bầy tỏtình nghĩa anh em với vong linh các anh hùng bỏ mình vì chính nghĩa dân tộc và tập thể những chiến sĩ quốc gia còn ngậm hờn nơi đất khách.
Về cận thần - Ai là những cận thần của Tổng Thống?
Là một sĩ quan tùy viên (SQTV), Lê Châu Lộc làm việc hằng ngày sát cạnh Tổng Thống, tiếp xúc và sinh hoạt với các vị có tên tuổi sau đây: Bác sĩ Bùi Kiện Tín, Y sĩ riêng của Tổng Thống, Ông Bí Thư Trần Sử, Ông Chánh Văn phòng Đặc biệt Võ Văn Hải, Ông Đổng Lý Quách Tòng Đức, Ông PhóĐổng LýĐoàn Thêm, Ông Tổng ThưKý Nguyễn Thành Cung, Ông Phó Tổng Thưký Nguyễn Văn Cẩn, Ông Tôn Thất Thiết, Sở Nội dịch Phủ Tổng Thống (PTT). Ông Trương Bửu Điện làm Giám Đốc Nha Báo Chí, Ông Tôn Thất Thiện, một trong 4 hay 5 người theo ThủTướng NgôĐình Diệm vềnước, giữchức vụTổng Giám Đốc Việt Nam Thông Tấn Xã và cũng là thông dịch viên chính thức của Tổng Thống. Sau đó Ông Trương Bửu Khánh tiếp giữ chức vụ Tổng Giám Đốc Việt Tấn xã. Ông Hoàng Thúc Đàm làm Giám đốc Nha Nghi Lễ.
Bên phía quân sự thì có Tham Mưu Trưởng Biệt Bộ Phủ Tổng Thống, trước chính biến 1960 là Trung tá Cao Văn Viên được bổnhiệm Tư Lệnh LữĐoàn thay thế Nguyễn Chánh Thi, về sau thăng Đại tướng giữ chức vụ Tổng Tham Mưu Trưởng . Tiếp nối bởi Trung tá Lê Như Hùng, chỉhuy cao cấp của Thủy Quân Lục Chiên. Sĩ quan lái phi cơ Tổng Thống là Trung tá Phan Văn Sang, sau này thăng Chuẩn tướng Không quân. Lữđoàn Liên Binh Phòng Vệ Phủ Tổng Thống do Trung tá Lê Ngọc Triển, sau này thăng Thiếu tướng, với nhiều sĩ quan xuất sắc khác như Thiếu tá Nguyễn Hữu Duệ, sau lên Đại tá Tham Mưu trưởng, Đại úy Nguyễn Văn Của vềsau thăng Đại tá Tưlệnh Lữđoàn IV Thiết giáp.
Dưới lầu là Văn phòng Ông NgôĐình Nhu, Cốvấn Chính trị, phụ tá lỗi lạc mà bạn hay thùđều nểtrọng, có Trung tá Phạm ThưĐường, Đại úy Nguyễn Ngọc Hạp, về sau thăng Trung tá. Họđều là những sĩ quan trọng danh dựvà trách nhiệm.
Tổng Thống có trước sau 12 Sĩ quan Tùy viên. Trong sốnày có 5 người vềsau thăng Tướng trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Nên kể các Tướng Huỳnh Văn Lạc, HồTrung Hậu, Đềđốc Diệp Quan Thủy, HồVăn Kỳ Thoại, tất cảvềsau đều là Tưlệnh các đại đơn vị tác chiến khắp các vùng Chiến thuật. Một vị tử trận làĐại tá Trương Hữu Đức, Thiết giáp, thăng hàm Chuẩn tướng. Sốcòn lại đều lên sĩ quan cao cấp, trong sốcó Trung tá Nguyễn Cửu Đắc. ChỉtrừĐại úy không quân Đỗ Thọ rất tiếc tử nạn phi cơ khi hãy còn trẻ vàĐại úy Pháo Binh Lê Châu Lộc, thương nghị sĩ VNCH (69-75).
Tùy nhu cầu công việc và chương trình hành động của Tổng Thống, Sĩ quan Tùy viên giữvai trò từ nhỏ như lo bút viết giấy tờ, đến việc quan trọng hơn như mời đón và cập nhật sổ diện kiến từ cấp Bộ trưởng Chánh phủ, Đại biểu Vùng Chiến Thuật, Tổng Tham Mưu Trưởng và các Tưlệnh, Tỉnh trưởng đến Giám đốc các Nha sởTrung ương, các nhà Bác học, Giáo sư, Thân hào nhân sĩ v.v.. Một trong những vai trò quan trọng khác thuộc lãnh vực nghi lễ, liên hệđến việc mời đón, đưa tiễn các khách ngoại quốc (đại sứ, tướng lãnh v.v…) . Hằng năm bàn giao công vụđôi ba lần cho các vị tướng lãnh được Tổng Thống chỉđịnh làm Sĩ Quan Tùy viên Tổng Thống trong những dịp đại lễ, như Quốc Khánh hay công du quốc ngoại. Những ngày như vậy lại cực hơn vì phải phò tá sát cánh từng phút đàn anh Sĩ quan tùy viên mang sao này.
Nhìn kỹ quanh vòng các cộng sự viên tiếp cận trong hay ngoài khuôn viên PhủTổng Thống, ta thấy cóđủthành phần Trung Nam Bắc, hầu hết theo đạo Ông Bà hay đạo Phật. Thí dụTiến sĩ Tôn Thất Thiện (còn sống ngoài cửu tuần) là một Phật tửthuần thành, một rường cột của Đại học Vạn Hạnh sau này. Ông Đổng lý Quách Tòng Đức là một trong rất ít Đốc Phủ Sứ từ trào Pháp thuộc, được nểvì và kính trọng có phần trội hơn Phó Tổng Thống Nguyễn Ngọc Thơ về tài đức và liêm sỉ. Thân phụÔng Đổng lý là người Việt gốc Hoa, nói tiếng Việt chưa thông, chủmột tiệm bách hóa nhỏtại chợCà Mau, được Tổng Thống ghé thăm một lần.
Vềđời sống hằng ngày.
Tổng Thống có lối sống đơn giản, thanh đạm của một nhà nho Việt Nam. Giường ngủđặt ngay trong phòng làm việc. Phía sau ghếbành và bàn tròn dùng làm việc vàăn uống, kê một cái giường rộng lối một mét, sạp nẹp gỗ, lót chiếu bông để ngủ. Khi nào “thân thểbất an” mới cho trải thêm một miếng nệm bông gòn mỏng.
Ngoài giờ làm việc, Tổng Thống mặc áo dài thâm, đi dép. Lúc làm việc mà không có tiếp khách, Tổng Thống cũng mặc áo dài đen, xem chừng nhưthoải mái hơn. Bình thường mặc âu phục, áo chemise dài tay, thắt cà vạt đậm mầu, khi có khách thì khoác áo bành tô vào. Lúc tiếp khách ngoại quốc thì chải chuốt hơn với bộđồ“sat kinh” trắng hay quốc phục áo dài gấm khăn đống đen. Đi thăm viếng bên ngoài hay kinh lý toàn quốc thì mặc đồ tây mỏng, đội nón nỉ và xách gậy, có khi mang giầy ống lội bùn.
Mỗi ngày của Tổng Thống thường khởi sự bằng một Thánh lễlúc trời chưa sáng, do các linh mục tuyên úy hay bạn hữu dâng. Chấm dứt một ngày dài mệt nhọc bằng quì gối cầu nguyện âm thầm bên giường (đôi khi cảgiờ, hai cánh tay dang rộng). Cửa đóng kín, sĩ quan tùy viên hay hầu cận cần gì lắm mới ra vào.
Sau thánh lễ, đọc nhiều sách, tạp chí, duyệt báo (Anh, Pháp và Việt ngữ, đôi khi Hán văn). Kế dùng lót lòng, thường là cháo trắng với dưa món, uống một tô trà nổi bọt. Một đôi lần sĩ quan tùy viên được bảo :”Nè mi ăn coi, ngon lắm”. (Sĩ quan tùy viên dạdạcám ơn, nhưng bụng thìđòi ăn hàng ngoài Thanh Thế dễnuốt hơn nhiều).
Sĩ quan tùy viên nhắc thay y phục theo sựcốvấn của Nha Nghi lễ. Tiếp theo là một chuỗi công việc không ngừng tới một hai giờ trưa: thường khởi đầu là Bác sĩ Tín thăm hỏi sức khỏe của Tổng thống, kếđến làÔng Bí thư hay Ông Chánh Văn PhòngĐặc Biệt, các Ông trong Văn Phòng Đổng Lý, Văn Phòng Tổng ThưKý, Sĩ quan Tham Mưu Biệt bộ, các vị thuộc Nha Nghi lễ, Nha Báo Chí và Việt Nam Thông Tấn xã. Chấm dứt phần này vào khoảng 9 giờ sáng. Trong vòng đầu này, Tổng Thống chỉ thị Sĩ quan Tùy viên mời hay nhắc các vịtrong Hội Đồng Chính phủ, trong Bộ Tổng Tham Mưu, các Tư lệnh Vùng, SưĐoàn hay Tỉnh trưởng cần gập. Sĩ quan tùy viên cũng trình Tổng Thống các vị thẩm quyền Trung Ương hay địa phương muốn diện kiến trình việc và nhắc Tổng Thống chương trình hội kiến với các Đại sứ, khách ngoại quốc theo như Nha Nghi lễđệtrình.
Ít thấy Tổng Thống ăn trưa trước 1 giờ. Có khi ăn trễ vào lúc 3 giờ. Thường cơm trưa thanh đạm, nhiều khi chỉđôi ba cái bắp còn non, và tô trà Huế. Hầu cận đóng cửa phòng lối nửa tiếng đến một giờ, rồi làm việc lại. Bưổi chiều thường dùng đểsuy tư, động não chiều sâu, chiến lược, có khi một mình. Đôi khi với những cộng sựviên xa gần được mời gọi riệng.
Không có giờ giấc ấn định cho một ngày dài làm việc. Khi có người trong thân tộc tới thăm nhất là Đức Cha NgôĐình Thục từ Vĩnh Long lên hay sau này từ Huếvào, thì Tổng Thống nghỉ sớm hơn một chút, vui vẻviếng thăm, dùng cơm v.v.. Những lúc có các cháu chạy từphía Ông Bà Cố Vấn sang thăm , thì cười vui, trẻ trung hẳn lại. Cơm chiều nhiều món ăn hơn, nhưng những món ăn quí vẫn là các món ăn Huếquen thuộc mà“ngoài nhà” gởi vào. Không uống rươu nhưng hút thuốc Melia thì hơi nhiều.
Buổi tối tiếp tục duyệt hồ sơ một mình, đôi khi cho mời những học giả, chuyên gia tham khảo về những vấn đề Tổng Thống lưu tâm cách riêng. Lúc xây cất lại Dinh Độc Lập và các tỉnh quận lỵ mới trên các mật khu địch và vùng hẻo lánh, Tổng Thống thường cho mời Kiến trúc sư Ngô Viết Thụ, bàn thảo về kiến trúc và thiết kếđô thịđến quá nửa đêm. Tổng Thống trực tiếp chỉđạo việc thiết định phối trí phòng ốc Dinh Độc Lập với sự cố vấn của Kiến trúc sưlừng danh thế giới này.
Đến đây phải nhắc đến Ông Ẩn, có thể gọi là“người nội trợ”đã theo phò tá Tổng Thống từkhi làm quan. Rất trung thành, khiêm tốn, hy sinh, kín đáo giúp Tổng Thống sinh sống hằng ngày. Dưới bếp thì có“bà bếp già” lo nấu ăn, trang trải $50 mỗi ngày cho phần ẩm thực của Tổng Thống, Ông Ẩn, Ông Bằng một sĩ quan hầu cận khác cũng rất trung kiên. Khi cần may mặc, Ông Ẩn hay Ông Bằng cho mời Ông Chua, chủ tiệm may âu phục ngoài phốvào đo cắt.
Về giải trí
Phần lớn thì giờ của Tổng Thống làđểlàm việc. Giải trí rất ít với những thú tao nhã quen thuộc. Đọc sách xem các tuần san Pháp, Anh, và Việt ngữ, rất thích tập san chuyên vềmáy ảnh, hình ảnh nhưPhotography. Tổng Thống rất thích máy ảnh và kỹthuật chụp ảnh. Ởđây phải nhắc tới Ông Hà Di, một người Việt gốc Hoa có thể kể là nhiếp ảnh viên chính thức của PhủTổng Thống. Tổng Thống cũng rất thích kiến trúc nên thích nói chuyên với Kiến trúc sư Ngô Viết Thụ.
Một thú giải trí khác là trồng tỉa hoa hồng. Mỗi lần lên nghỉởdinh số 2 Đà Lạt, thường để cả giờ chăm sóc các hàng hoa hồng. Cỡi ngưa đi quanh đồi núi cũng là một thú vui nữa. Sĩ quan tùy viên cỡi ngựa theo Cụ cóĐại tá Thiết giáp Trương Hữu Đức, sau tử trận tại mặt trận giải tỏa An Lộc truy thăng Chuẩn tướng vàĐại úy Pháo binh Lê Châu Lộc. Đôi chiều nhàn rảnh rỗi một chút, thì xuống thăm ngựa dưới chuồng phía cổng Nguyễn Du. Sĩ quan tùy viên phải nhớbỏvội vào túi vải cục đường đểkhi Tổng Thống chìa bàn tay ra phía sau ngoắc ngoắc xin đường cho các con ngựa, thì trao ngay vào tay một hai cục đường. Các con ngựa xem chừng biết rõ Tổng Thống, nên thân mật kê mũi vào sát mặt Tổng Thống thở mạnh, đôi bên xem chừng thích thú lắm.
Khi đi ngang dẫy nhà nhân viên phục dịch công xa vàđoàn mô tô hộtống, Tổng Thống không quên thăm hỏi bằng những lời thân thương gọi vợcon của họ là“thím và các cháu”. Các bà vợtrong trại gia binh đều nhắc nhở một cách thích thú thân tình chuyện Tổng Thống gọi các bà là“các thím”. Trung úy Nhan, tài xế cho tất cảcác cuộc xê dịch và lễ lạc rất được lòng tin cậy của Tổng Thống, có căn nhàở luôn tại đây.
Về Kinh lý
Tổng Thống thích thăm viếng đột ngột xãấp, đồn bót hẻo lánh, trại gia binh, phường xóm , chợ búa, đền chùa để tìm hiểu tình hình, gần gũi dân chúng và binh sĩ. Có lẽtrong cả nước và cảQuân đội không có ai biết nhiều nơi, nhiều chốn bằng Tổng Thống. Từ núi rừng Cao nguyên xuống các vùng cận sơn, ven biển Nam Hải ra tận Cù lao Ré hay Côn đảo, vùng mật khu miền Đông xuống tận vùng mật khu miền Tây, từCà Mau, Bến Tre, Hậu Nghĩa, Phước Long, Phước Thành, Quảng Đức, Bến Giàng, A Sao, A Lưới.. Bạn có biết Măng Bút ởđâu không?. Tổng Thống đãđáp xuống đó trong một ngày mưa âm u bằng phi cơ caribou do Trung tá Sang lái. Phi công phải bay lượn vòng quanh hơn nửa giờchờcó một chỗ trống giữa đám mây đen đểchui đầu đáp: thành công nhưng bánh trước máy bay chỉcòn cách đầu phi đạo (là hố núi) lối mười thước, lún sâu xuống bùn. Cũng tại vì Tổng Thống nhứt định phải thăm tiền đồn đó cho được. Thiếu tướng Khánh đến trước bằng một phi cơ L19, may mắn cũng không sao, nhưng bánh lái máy bay gẫy lìa. Tổng Thống đã xin lỗi vì tất cảmọi người trên máy bay đãói mửa, ngoại trừ phi hành đoàn, Tổng Thống và Sĩ quan Tùy viên vẫn nhưthường.
Nhắc lại chuyện đi kinh lý, Đại úy tùy viên Lê Châu Lộc có một lời thú nhưsau: Những chuyến xuất hành khỏi Dinh Độc Lập gần nhưhằng tuần, đa phần cuối tuần, đã nhiều lần khiến Anh phát bệnh, tựhỏi có thể phục vụ dài lâu được không. Không lấy làm lạmột sốcác sĩ quan tùy viên trước đã xin trở vềđơn vị sớm vì hao mòn (burnt out). Hai lần, sau năm thứ nhất và sau năm thứ hai, Anh Lê châu Lộc xin trở vềđơn vị, hai lần bị“gội xà phòng” rất kỹ. Nhưng vào những năm chót của Tổng Thống càng thấy tình hình khó khăn càng thương Ông Cụ, nên chấp nhận tiếp tục gian lao gọi là noi gương chút ít.
Thật ra không phải tất cả các chuyến kinh lýđều cực như chuyến ăn lễGiáng Sinh ởĐầm Dơi, ghế bố xếp căng ra trên nền ngập nước bùn lõm bõm. Những chuyến về Huế, thăm Cốđô, thăm Bà Cụ Cố, thăm Phú Cam thật thư thả vui vẻ. Sau khi theo Tổng Thống lên lầu ọp ẹp, vào phòng ngủđầy mùi mốc, đểgởi cái cặp, Sĩ quan tùy viên được Cụkhuyến khích đi thăm thú Huế. Phần Cụ thì thẳng xuống nhà ngang lợp mái tranh dầy, thăm viếng Mẹ, cơ hồ như quên hết mình là ai, quên mọi ưu tư phiền muộn, hỏi han như người con nhỏ.
Vài mẩu chuyện khó quên.
Chuyên người lính quì gối. Trong một chuyến kinh lý miền Trung, khi duyệt qua hàng rào dân chúng, có hàng lính đứng trước, Tổng Thống đang bước sải nhanh tay cầm nón vẫy chào dân chúng đang hoan nghênh Tổng Thống, bỗng dừng lại: một binh sĩ lớn tuổi qùi gối xuống đểchào Tổng Thống khi bước ngang qua. Tổng Thống lùi lại một bước, đỡ anh lính dậy và nói lớn vào tai anh :”Làm lính không có qùi, chỉđứng nghiêm chào kiểu lính”. Vỗnhẹđầu Anh lính rồi tiếp tục đi.
Chuyện đi thăm Thầy để cám ơn. Vào đầu năm 1962, sau cuộc bầu cửTổng Thống nhiệm kỳ II thành công. Một hôm Tổng Thống dậy sớm chỉ thị Sĩ quan Tùy viên Lê Châu Lộc đưa Cụxuống Chùa để cám ơn Quí vị cao tăng tu sĩ Phật giáo đãủng hộ Cụ trong kỳ bầu cửvừa qua. Chỉ thị“cuộc đi thăm phải đơn sơ, thân tình và trước giờ thành phốthức dậy đễtránh kẹt xe tội dân chúng.” “Mình đi một xe”. “Thưa ai lái”. “Thì mi lái, khỏi hộ tống rườm rà”. “Thưa CụKhông nên, phải có an ninh tối thiểu, theo qui luật điều hành ấn định”. “Cha sao mà khó vậy-Thôi được đi lo ngay”. ”Thưa Cụ phải cho Quí Thầy hay đểchuản bị, ít ra là nửa giờ trước”. “Ừnhớxin các Thầy hãy tựnhiên, đừng lo ngại, vui hơn”. Đoàn xe ngắn nhất, êm ái nhất: một xe cảnh sát Đô Thành dẫn đầu không đèn chớp, không còi hụ. Trung úy Nhan lái xe Tổng Thống có Sĩ quan Tùy viên ngồi bên. Và xe cận vệđoạn hậu. Đến nơi thấy các Thầy còn đang lăng xăng sắp hàng hai bên ngoài vào, Tổng Thống hơi ái ngại, nhưng rồi dấn bước, vẫy nón chào hai hàng Tăng Ni. Bỗng có một tăng ni trẻbước ra :”Kính Chào Tổng Thống”.”À thầy về rồi à”. “Dạ, mới mấy hôm nay, chưa kịp vào cám ơn Tổng Thống”. “Không sao, tôi biết học hành xong hết rồi mà,. Khi tiện nhờÔng Sĩ quan đây đưa vào thăm tôi”. Sau đó mới biết tu sĩ này làĐại Đức Thích Quảng Liên, được Tổng Thống gởi đi học ởMichigan State University Hoa Kỳ, thành đạt, sau mở Trung Học BồĐềởCầu Ông Lãnh.
Sau khi Tổng Thống dùng xong trà với các Thầy và bầy tỏ lòng cảm ơn đối với các Thầy và Phật tử, một vịThượng Tọa bỗng đứng lên thưa lớn ”Kính thưa Tổng Thống, anh em chúng tôi có một chuyện buồn Tổng Thống”. Sửng sốt, Tổng Thống nói :”Cám ơn Thầy nói thẳng, xin cho tôi biết chuyện chi”. “Kính thưa Tổng Thống, anh em chúng tôi vừa được tin bên Colombo cho hay Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa có gởi tặng Đức Đạt Lại Lạt Ma một số tiền lớn là 10000 mỹkim. Sao Tổng Thống không cho anh em chúng tôi biết đểchia vui?”. Hơi bối rối một chút, Tổng Thống ngẩng đầu lên nói :”Dạ, tôi nghĩ đó chỉ là bổn phận mình phải làm, không nên nói ra. Đức Đạt Lại Lạt Ma vừa rời Tây Tạng lưu vong, bôn ba cực khổở Nepal và miền Bắc Ấn Độ. Tôi được tin rất thương xót, nên sẵn có sốtiền vừa nhận được của Viện Magsaysay thưởng cho một vịlãnh đạo xuất sắc trong năm của miền Á Châu TụDo, tôi vội vã gởi Ngài để chi dùng khi gặp nạn. Bổn phận thôi. Vả chăng Ngài là đấng lãnh đạo tinh thần sáng chói ớÁ Châu, chỉcó sức mạnh hữu thần chống lại độc tài vô thần, xứng đáng cho ta ngưỡng mộnoi gương và hỗtrợ”.
Chuyện lá cờ. Hôm đó Tổng Thống đi kinh lý tỉnh Kiến Tường. Khi phi cơđáp xuống phi trường thìđã cóđông đảo dân chúng đứng nghênh đón, dọc dài hai bên khán đài, cạnh phi đạo. Phi cơ taxi chậm vào bãi đậu thì bỗng nhiên Tổng Thống hỏi Sĩ quan Tùy viên ngồi xéo phía sau “Anh có thấy gì không?”. Thưa dân chúng đông và có cờ”. “Cờgì vậy?”. Thì ra nhìn lại mới nhận ra cờ vàng trắng của Vatican, không có mấy cờ Việt Nam. Tổng Thống nện gậy xuống sàn phi cơ và ra lệnh trởvề:”Đây không phải là xứ Vatican, đây là xứ Việt Nam, vậy cờViệt Nam đâu?”. Trung tá Sang vội bước xuống cản ngăn. Sĩ quan tùy viên :”Thưa Cụcó thểđồng bào già trẻ lớn béđãđợi chờ Cụ từ hồi 3 giờ khuya, bây giờCụbỏvềthì họ sẽ buồn biết mấy”. Hạhỏa tức khắc, máy bay vào chổđậu, cửa mở, Thiếu tá Tỉnh trưởng (tên Nhựt?) bước lên chịu lỗi và xin Cụ cho nửa giờđể thu vén lại. Nửa giờsau, cờ xí Việt Nam Cộng Hòa phất phới bay theo gió lộng Đồng Tháp, Tổng Thống bước xuống đi dài theo tường dân chúng, hớn hởvà vui vẻ. Cả ngày thăm viếng, không biết mệt, chiều về hầu như quên hẳn chuyện buổi sáng.
Ngày nọđi qua đường Võ Tánh Phú Nhuận, Tổng Thống thấy trước một trụ sở nhỏ có treo một lá cờ quốc gia phai mầu và rách. Bèn ra dấu cho Thiếu tá Nguyễn Đức Xích tỉnh trưởng theo về dinh Gia Long. Tội nghiệp Thiếu tá Tỉnh Trưởng bịxát xà bông mấy phút dài, để luôn nhớgiá trị thiêng liêng của quốc kỳ và bổn phận dậy dân kính trọng.
Lần thứba, Tổng Thống đọc tuần san Pháp (nếu không lầm tờ“Le courrier du Việt Nam” do nhà báo Lefevre chủbiên), lật trang chót có hình Phật Đài lớn đẹp. “Anh có thấy lá cờquốc gia nào ngoài cờPhật Giáo không?”. Quả thật không thấy cờquốc gia. Tổng Thống có vẻchua chat “Mình khuyến khích xây Phật Đài to lớn để thế giới qua lại ngoài khơi nhận thức giá trị tâm linh của dân tộc Việt Nam, thế mà không thấy một lá cờ quốc gia biểu tượng Việt Nam, nước này là nước nào đây?”. Rồi lấy một miếng bristol trắng cở 10X15 Tổng Thống viết ngay bằng bút chì mỡđỏ chị thị như sau “….bất câu tôn giáo nào, khi treo cờ tôn giáo phải treo cờ quốc gia, theo đúng nghịđịnh BộNội Vụđã ban hành…………”. “Anh trao cho Ông Đổng Lýđểgởi văn thơ nhắc nhở rộng rãi”. Sau đó không lâu xảy ra vụ cờ Phật Giáo Huế, vụnổởĐài Phát Thanh và đưa đến cuộc phản loạn của một số tướng lãnh tham tiền ngày 1 tháng 11 năm 1963 mà hậu qủa vẫn còn dai dẳng đến nay. Anh Lê Châu Lộc nhớ mãi chỉthịnày nhờ cụm từ kháđặc biệt “bất câu là tôn giáo nào”, cách nói hơi lạthuở xưa, khác với cách nói của Anh “bất kỳ là tôn giáo nào”.
***
Trên đây là những mẩu truyện thật về Tổng Thống Ngô Đình Diệm do Pháo thủ Lê Châu Lộc, Sĩ Quan Tùy Viên của Tổng Thống kể theo những gì mắt thấy, tai nghe. Người viết ghi lại để những ai quan tâm tìm hiểu về Tổng Thống Diệm có tài liệu đọc thêm hoặc tùy nghi xửdụng.
Anh Lộc
Cám ơn Anh đã chia sẻnhững điều mắt thấy tai nghe lúc Anh là Sĩ quan Tùy viên của Tổng Thống NgôĐình Diệm. Đọc những trang giấy này cũng đã giúp chúng tôi xét lại nhiều vấn đề. Lúc nào Anh cũng giữđúng tư cách của người Pháo Thủđại diện cho binh chủng có gần một trăm ngàn người phục vụ dưới cờ: binh chủng Pháo Binh.
Song Lê
Người viết bài này quen biết pháo thủ Lê Châu Lộc vì vừa làđồng nghiệp pháo thủ vừa cùng chung đơn vị với nhau trong những năm 1956, 57, và 58 tại Bình Thủy Cần Thơ, và Trảng Bàng Tây Ninh.
Anh là một Sĩ quan Pháo binh Việt Nam Cộng Hòa có quá trình phục vụvà thăng tiến kháđặc biệt. Tốt nghiệp Sĩ Quan TrừBịThủĐức Khóa 5 - Vì Dân. Học Pháo Binh Tại Trường Pháo Binh Phú Lợi, tu nghiệp pháo binh ởChâlons-sur-Marnes (Pháp) và Fort Sill (Hoa Kỳ), từng là huấn luyện viên ởnhiều Trường Pháo Binh trong nước (Phú Lợi, Dục Mỹ) và ngoài nước (Fort Sill USA). Đơn vịchiến đấu đầu tiên Anh phục vụlà Tiểu Đoàn 21 Pháo Binh. Rồi Trường Đại Học Quân Sự, rồi LữĐoàn Liên Binh PhủTổng Thống. Cuối năm 1959 Anh là Sĩ quan Tùy viên của Tổng Thống VNCH NgôĐình Diệm cho đến ngày đảo chính 1-11-1963. Rồi Pháo Binh Quân Đoàn III và Trường Pháo Binh.
Anh xin giải ngũ sau ngày đảo chính vàđược giải ngũ năm 1965. Thi tuyển vào Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Tốt nghiệp Đốc sự khóa 13 và Cao học Hành chánh khóa 5. Nghiên cứu hậu Cao học về Quản Trị Phát Triển tại các trường Đại học London, Oslo, Dublin. Tham quan các hệthống Phát triển và Phòng vệtại Do Thái vàẤn Độ. Giảng viên Trường Quốc Gia Công Tác Xã Hội (Saì Gòn). Cuối năm 1969 Anh tham gia Liên danh Bông Huệcủa Luật sưNguyễn Văn Huyền, đắc cửvào Thượng Nghị Viện VNCH. Anh là Nghịsĩ cho đến 30 tháng TưĐen, 1975.
Khi lưu vong ở nước ngoài, trong suốt 23 năm (1975-1998), cựu pháo thủ Lê Châu Lộc hoạt động không ngừng ở khắp Á, Âu, Phi, Mỹ cho công việc cứu trợ những người tỵ nạn Cộng sản. Phần quan trọng hơn gồm việc thiết kế vàđiều khiển các dựán chương trình viện trợphát triển vững bền cho các quốc gia trong khối đệ tam thế giới khắp Á, Phi, Đông Âu và Trung Đông. Anh vềhưu năm1998 tại Hoa Kỳ. Mặc dầu Anh đang hưu trí, người ta vẫn thấy Anh xuất hiện trong các hoạt động truyền thông, xã hội, chính trịkhi cái lão và cái bệnh không “hành hạ” Anh quá mức.
Người viết, cũng như những ai từng quen biết Anh trong Pháo binh, trong Thượng viện, hoặc ởcác lãnh vực hoạt động khác của Anh, đều tìm thấy nơi Anh một người bạn, người cộng sự, người chỉ huy vui vẻ, từtốn, năng động trong công việc, có tinh thần trách nhiệm, cóđạo tâm, vàđáng tin cậy.
Người viết nghĩ rằng bạn đồng đội trong quân ngũ cũng muốn nghe người bạn này hiện là một trong sốít nhân chứng sống còn lại kể cho biết một vài việc đơn sơvềTổng Thống NgôĐình Diệm. Lại nghĩ Binh chủng Pháo Binh VNCH trước kia, có một pháo thủnhưthếtrong hàng ngũ, hẳn cũng là hảo sự. Vì muốn “tốt đẹp khoe ra” nên đã hơi dài dòng một chút về Anh Lê Châu Lộc.
Tổng Thống NgôĐình Diệm là một con người lịch sử. Ông là Tổng Thống đầu tiên của Việt Nam tự do và là vị sáng lập nền Cộng Hòa Việt Nam. Sau chín năm cầm quyền đã bịthảm sát bởi chính kẻđồng minh Ông tin cậy, bởi chính hàng khanh tướng Ông tạo ra. Khi Ông nằm xuống, những người mưu giết Ông và cộng sản thù ghét Ông đã bêu xấu Ông tàn tệbằng những điều tiếng bịa đặt bỉổi, bằng những sự thật bị bóp méo để chạy tội, để lấp liếm những ýđồxấu xa, những tâm địa phản phúc. Đến nay đã 45 năm qua, người đời vẫn còn nhắc tới Ông. Vẫn còn người không ưa, vẫn còn người thương tiếc. Vẫn cỏn lời bôi bác, vẫn còn lời bênh vực. Tuy nhiên những sựthật lịch sửliên quan tới Tổng Thống NgôĐình Diệm đang dần được sáng tỏ nhờ những phát hiện từnhiều tài liệu được giải mật từphía Moscou, Peking, Hà Nội và Washington, từ lời tuyên bốhoặc bài viết của những người phản tỉnh, và tiết lộcủa nhiều nhân chứng đáng tin. Nhà biên khảo Minh Võđã công phu gom góp rất nhiều những ý kiến trái ngược đó vào một cuốn sách đặc biệt: “Ngô Đình Diệm, lời khen tiếng chê” nhằm trình bày vàng thau trước công luận và trảlại công đạo cho một vị Tổng Thống màđức hạnh ngời ngời không ai bôi đen được, và mục tiêu chính trị suốt đời chỉ là mưu cầu độc lập toàn vẹn chủ quyền, tự lập cho đất nước, tiến bộ, tự do và nhân phẩm cho người dân, an lạc, thịnh vượng cho đời sống.
Đại úy Lê Châu Lộc được Tổng Thống NgôĐình Diệm chọn để làm một vài công tác đặc biệt khoảng cuối năm 1958 và sau đó hơn một năm được chọn làm Sĩ quan Tùy viên. Trong thời gian ởgần Tổng Thống, chắc chắn Anh thường được nghe và thấy lời nói và sinh hoạt hằng ngày của vị lãnh đạo quốc gia nhưng không thấy Anh viết ra hoặc kể lại. Hình nhưAnh không muốn dây dưa vào cuộc đôi co vềngười đã khuất mà Anh rất mực kính trọng. Đã nhiều lần tôi (người viết bài này – LVT) ngỏý muốn được Anh kể cho nghe những mẩu chuyện nhỏ mặt thấy tai nghe đó mà Anh cỏn nhớđược vể Tổng Thống Diệm. Mãi gần đây Anh mới đồng ý, vì cóđộlùi thời gian và thuận lợi cho sự trả lại chân lý cho lịch sử Việt Nam. Anh cũng muốn bầy tỏtình nghĩa anh em với vong linh các anh hùng bỏ mình vì chính nghĩa dân tộc và tập thể những chiến sĩ quốc gia còn ngậm hờn nơi đất khách.
Về cận thần - Ai là những cận thần của Tổng Thống?
Là một sĩ quan tùy viên (SQTV), Lê Châu Lộc làm việc hằng ngày sát cạnh Tổng Thống, tiếp xúc và sinh hoạt với các vị có tên tuổi sau đây: Bác sĩ Bùi Kiện Tín, Y sĩ riêng của Tổng Thống, Ông Bí Thư Trần Sử, Ông Chánh Văn phòng Đặc biệt Võ Văn Hải, Ông Đổng Lý Quách Tòng Đức, Ông PhóĐổng LýĐoàn Thêm, Ông Tổng ThưKý Nguyễn Thành Cung, Ông Phó Tổng Thưký Nguyễn Văn Cẩn, Ông Tôn Thất Thiết, Sở Nội dịch Phủ Tổng Thống (PTT). Ông Trương Bửu Điện làm Giám Đốc Nha Báo Chí, Ông Tôn Thất Thiện, một trong 4 hay 5 người theo ThủTướng NgôĐình Diệm vềnước, giữchức vụTổng Giám Đốc Việt Nam Thông Tấn Xã và cũng là thông dịch viên chính thức của Tổng Thống. Sau đó Ông Trương Bửu Khánh tiếp giữ chức vụ Tổng Giám Đốc Việt Tấn xã. Ông Hoàng Thúc Đàm làm Giám đốc Nha Nghi Lễ.
Bên phía quân sự thì có Tham Mưu Trưởng Biệt Bộ Phủ Tổng Thống, trước chính biến 1960 là Trung tá Cao Văn Viên được bổnhiệm Tư Lệnh LữĐoàn thay thế Nguyễn Chánh Thi, về sau thăng Đại tướng giữ chức vụ Tổng Tham Mưu Trưởng . Tiếp nối bởi Trung tá Lê Như Hùng, chỉhuy cao cấp của Thủy Quân Lục Chiên. Sĩ quan lái phi cơ Tổng Thống là Trung tá Phan Văn Sang, sau này thăng Chuẩn tướng Không quân. Lữđoàn Liên Binh Phòng Vệ Phủ Tổng Thống do Trung tá Lê Ngọc Triển, sau này thăng Thiếu tướng, với nhiều sĩ quan xuất sắc khác như Thiếu tá Nguyễn Hữu Duệ, sau lên Đại tá Tham Mưu trưởng, Đại úy Nguyễn Văn Của vềsau thăng Đại tá Tưlệnh Lữđoàn IV Thiết giáp.
Dưới lầu là Văn phòng Ông NgôĐình Nhu, Cốvấn Chính trị, phụ tá lỗi lạc mà bạn hay thùđều nểtrọng, có Trung tá Phạm ThưĐường, Đại úy Nguyễn Ngọc Hạp, về sau thăng Trung tá. Họđều là những sĩ quan trọng danh dựvà trách nhiệm.
Tổng Thống có trước sau 12 Sĩ quan Tùy viên. Trong sốnày có 5 người vềsau thăng Tướng trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Nên kể các Tướng Huỳnh Văn Lạc, HồTrung Hậu, Đềđốc Diệp Quan Thủy, HồVăn Kỳ Thoại, tất cảvềsau đều là Tưlệnh các đại đơn vị tác chiến khắp các vùng Chiến thuật. Một vị tử trận làĐại tá Trương Hữu Đức, Thiết giáp, thăng hàm Chuẩn tướng. Sốcòn lại đều lên sĩ quan cao cấp, trong sốcó Trung tá Nguyễn Cửu Đắc. ChỉtrừĐại úy không quân Đỗ Thọ rất tiếc tử nạn phi cơ khi hãy còn trẻ vàĐại úy Pháo Binh Lê Châu Lộc, thương nghị sĩ VNCH (69-75).
Tùy nhu cầu công việc và chương trình hành động của Tổng Thống, Sĩ quan Tùy viên giữvai trò từ nhỏ như lo bút viết giấy tờ, đến việc quan trọng hơn như mời đón và cập nhật sổ diện kiến từ cấp Bộ trưởng Chánh phủ, Đại biểu Vùng Chiến Thuật, Tổng Tham Mưu Trưởng và các Tưlệnh, Tỉnh trưởng đến Giám đốc các Nha sởTrung ương, các nhà Bác học, Giáo sư, Thân hào nhân sĩ v.v.. Một trong những vai trò quan trọng khác thuộc lãnh vực nghi lễ, liên hệđến việc mời đón, đưa tiễn các khách ngoại quốc (đại sứ, tướng lãnh v.v…) . Hằng năm bàn giao công vụđôi ba lần cho các vị tướng lãnh được Tổng Thống chỉđịnh làm Sĩ Quan Tùy viên Tổng Thống trong những dịp đại lễ, như Quốc Khánh hay công du quốc ngoại. Những ngày như vậy lại cực hơn vì phải phò tá sát cánh từng phút đàn anh Sĩ quan tùy viên mang sao này.
Nhìn kỹ quanh vòng các cộng sự viên tiếp cận trong hay ngoài khuôn viên PhủTổng Thống, ta thấy cóđủthành phần Trung Nam Bắc, hầu hết theo đạo Ông Bà hay đạo Phật. Thí dụTiến sĩ Tôn Thất Thiện (còn sống ngoài cửu tuần) là một Phật tửthuần thành, một rường cột của Đại học Vạn Hạnh sau này. Ông Đổng lý Quách Tòng Đức là một trong rất ít Đốc Phủ Sứ từ trào Pháp thuộc, được nểvì và kính trọng có phần trội hơn Phó Tổng Thống Nguyễn Ngọc Thơ về tài đức và liêm sỉ. Thân phụÔng Đổng lý là người Việt gốc Hoa, nói tiếng Việt chưa thông, chủmột tiệm bách hóa nhỏtại chợCà Mau, được Tổng Thống ghé thăm một lần.
Vềđời sống hằng ngày.
Tổng Thống có lối sống đơn giản, thanh đạm của một nhà nho Việt Nam. Giường ngủđặt ngay trong phòng làm việc. Phía sau ghếbành và bàn tròn dùng làm việc vàăn uống, kê một cái giường rộng lối một mét, sạp nẹp gỗ, lót chiếu bông để ngủ. Khi nào “thân thểbất an” mới cho trải thêm một miếng nệm bông gòn mỏng.
Ngoài giờ làm việc, Tổng Thống mặc áo dài thâm, đi dép. Lúc làm việc mà không có tiếp khách, Tổng Thống cũng mặc áo dài đen, xem chừng nhưthoải mái hơn. Bình thường mặc âu phục, áo chemise dài tay, thắt cà vạt đậm mầu, khi có khách thì khoác áo bành tô vào. Lúc tiếp khách ngoại quốc thì chải chuốt hơn với bộđồ“sat kinh” trắng hay quốc phục áo dài gấm khăn đống đen. Đi thăm viếng bên ngoài hay kinh lý toàn quốc thì mặc đồ tây mỏng, đội nón nỉ và xách gậy, có khi mang giầy ống lội bùn.
Mỗi ngày của Tổng Thống thường khởi sự bằng một Thánh lễlúc trời chưa sáng, do các linh mục tuyên úy hay bạn hữu dâng. Chấm dứt một ngày dài mệt nhọc bằng quì gối cầu nguyện âm thầm bên giường (đôi khi cảgiờ, hai cánh tay dang rộng). Cửa đóng kín, sĩ quan tùy viên hay hầu cận cần gì lắm mới ra vào.
Sau thánh lễ, đọc nhiều sách, tạp chí, duyệt báo (Anh, Pháp và Việt ngữ, đôi khi Hán văn). Kế dùng lót lòng, thường là cháo trắng với dưa món, uống một tô trà nổi bọt. Một đôi lần sĩ quan tùy viên được bảo :”Nè mi ăn coi, ngon lắm”. (Sĩ quan tùy viên dạdạcám ơn, nhưng bụng thìđòi ăn hàng ngoài Thanh Thế dễnuốt hơn nhiều).
Sĩ quan tùy viên nhắc thay y phục theo sựcốvấn của Nha Nghi lễ. Tiếp theo là một chuỗi công việc không ngừng tới một hai giờ trưa: thường khởi đầu là Bác sĩ Tín thăm hỏi sức khỏe của Tổng thống, kếđến làÔng Bí thư hay Ông Chánh Văn PhòngĐặc Biệt, các Ông trong Văn Phòng Đổng Lý, Văn Phòng Tổng ThưKý, Sĩ quan Tham Mưu Biệt bộ, các vị thuộc Nha Nghi lễ, Nha Báo Chí và Việt Nam Thông Tấn xã. Chấm dứt phần này vào khoảng 9 giờ sáng. Trong vòng đầu này, Tổng Thống chỉ thị Sĩ quan Tùy viên mời hay nhắc các vịtrong Hội Đồng Chính phủ, trong Bộ Tổng Tham Mưu, các Tư lệnh Vùng, SưĐoàn hay Tỉnh trưởng cần gập. Sĩ quan tùy viên cũng trình Tổng Thống các vị thẩm quyền Trung Ương hay địa phương muốn diện kiến trình việc và nhắc Tổng Thống chương trình hội kiến với các Đại sứ, khách ngoại quốc theo như Nha Nghi lễđệtrình.
Ít thấy Tổng Thống ăn trưa trước 1 giờ. Có khi ăn trễ vào lúc 3 giờ. Thường cơm trưa thanh đạm, nhiều khi chỉđôi ba cái bắp còn non, và tô trà Huế. Hầu cận đóng cửa phòng lối nửa tiếng đến một giờ, rồi làm việc lại. Bưổi chiều thường dùng đểsuy tư, động não chiều sâu, chiến lược, có khi một mình. Đôi khi với những cộng sựviên xa gần được mời gọi riệng.
Không có giờ giấc ấn định cho một ngày dài làm việc. Khi có người trong thân tộc tới thăm nhất là Đức Cha NgôĐình Thục từ Vĩnh Long lên hay sau này từ Huếvào, thì Tổng Thống nghỉ sớm hơn một chút, vui vẻviếng thăm, dùng cơm v.v.. Những lúc có các cháu chạy từphía Ông Bà Cố Vấn sang thăm , thì cười vui, trẻ trung hẳn lại. Cơm chiều nhiều món ăn hơn, nhưng những món ăn quí vẫn là các món ăn Huếquen thuộc mà“ngoài nhà” gởi vào. Không uống rươu nhưng hút thuốc Melia thì hơi nhiều.
Buổi tối tiếp tục duyệt hồ sơ một mình, đôi khi cho mời những học giả, chuyên gia tham khảo về những vấn đề Tổng Thống lưu tâm cách riêng. Lúc xây cất lại Dinh Độc Lập và các tỉnh quận lỵ mới trên các mật khu địch và vùng hẻo lánh, Tổng Thống thường cho mời Kiến trúc sư Ngô Viết Thụ, bàn thảo về kiến trúc và thiết kếđô thịđến quá nửa đêm. Tổng Thống trực tiếp chỉđạo việc thiết định phối trí phòng ốc Dinh Độc Lập với sự cố vấn của Kiến trúc sưlừng danh thế giới này.
Đến đây phải nhắc đến Ông Ẩn, có thể gọi là“người nội trợ”đã theo phò tá Tổng Thống từkhi làm quan. Rất trung thành, khiêm tốn, hy sinh, kín đáo giúp Tổng Thống sinh sống hằng ngày. Dưới bếp thì có“bà bếp già” lo nấu ăn, trang trải $50 mỗi ngày cho phần ẩm thực của Tổng Thống, Ông Ẩn, Ông Bằng một sĩ quan hầu cận khác cũng rất trung kiên. Khi cần may mặc, Ông Ẩn hay Ông Bằng cho mời Ông Chua, chủ tiệm may âu phục ngoài phốvào đo cắt.
Về giải trí
Phần lớn thì giờ của Tổng Thống làđểlàm việc. Giải trí rất ít với những thú tao nhã quen thuộc. Đọc sách xem các tuần san Pháp, Anh, và Việt ngữ, rất thích tập san chuyên vềmáy ảnh, hình ảnh nhưPhotography. Tổng Thống rất thích máy ảnh và kỹthuật chụp ảnh. Ởđây phải nhắc tới Ông Hà Di, một người Việt gốc Hoa có thể kể là nhiếp ảnh viên chính thức của PhủTổng Thống. Tổng Thống cũng rất thích kiến trúc nên thích nói chuyên với Kiến trúc sư Ngô Viết Thụ.
Một thú giải trí khác là trồng tỉa hoa hồng. Mỗi lần lên nghỉởdinh số 2 Đà Lạt, thường để cả giờ chăm sóc các hàng hoa hồng. Cỡi ngưa đi quanh đồi núi cũng là một thú vui nữa. Sĩ quan tùy viên cỡi ngựa theo Cụ cóĐại tá Thiết giáp Trương Hữu Đức, sau tử trận tại mặt trận giải tỏa An Lộc truy thăng Chuẩn tướng vàĐại úy Pháo binh Lê Châu Lộc. Đôi chiều nhàn rảnh rỗi một chút, thì xuống thăm ngựa dưới chuồng phía cổng Nguyễn Du. Sĩ quan tùy viên phải nhớbỏvội vào túi vải cục đường đểkhi Tổng Thống chìa bàn tay ra phía sau ngoắc ngoắc xin đường cho các con ngựa, thì trao ngay vào tay một hai cục đường. Các con ngựa xem chừng biết rõ Tổng Thống, nên thân mật kê mũi vào sát mặt Tổng Thống thở mạnh, đôi bên xem chừng thích thú lắm.
Khi đi ngang dẫy nhà nhân viên phục dịch công xa vàđoàn mô tô hộtống, Tổng Thống không quên thăm hỏi bằng những lời thân thương gọi vợcon của họ là“thím và các cháu”. Các bà vợtrong trại gia binh đều nhắc nhở một cách thích thú thân tình chuyện Tổng Thống gọi các bà là“các thím”. Trung úy Nhan, tài xế cho tất cảcác cuộc xê dịch và lễ lạc rất được lòng tin cậy của Tổng Thống, có căn nhàở luôn tại đây.
Về Kinh lý
Tổng Thống thích thăm viếng đột ngột xãấp, đồn bót hẻo lánh, trại gia binh, phường xóm , chợ búa, đền chùa để tìm hiểu tình hình, gần gũi dân chúng và binh sĩ. Có lẽtrong cả nước và cảQuân đội không có ai biết nhiều nơi, nhiều chốn bằng Tổng Thống. Từ núi rừng Cao nguyên xuống các vùng cận sơn, ven biển Nam Hải ra tận Cù lao Ré hay Côn đảo, vùng mật khu miền Đông xuống tận vùng mật khu miền Tây, từCà Mau, Bến Tre, Hậu Nghĩa, Phước Long, Phước Thành, Quảng Đức, Bến Giàng, A Sao, A Lưới.. Bạn có biết Măng Bút ởđâu không?. Tổng Thống đãđáp xuống đó trong một ngày mưa âm u bằng phi cơ caribou do Trung tá Sang lái. Phi công phải bay lượn vòng quanh hơn nửa giờchờcó một chỗ trống giữa đám mây đen đểchui đầu đáp: thành công nhưng bánh trước máy bay chỉcòn cách đầu phi đạo (là hố núi) lối mười thước, lún sâu xuống bùn. Cũng tại vì Tổng Thống nhứt định phải thăm tiền đồn đó cho được. Thiếu tướng Khánh đến trước bằng một phi cơ L19, may mắn cũng không sao, nhưng bánh lái máy bay gẫy lìa. Tổng Thống đã xin lỗi vì tất cảmọi người trên máy bay đãói mửa, ngoại trừ phi hành đoàn, Tổng Thống và Sĩ quan Tùy viên vẫn nhưthường.
Nhắc lại chuyện đi kinh lý, Đại úy tùy viên Lê Châu Lộc có một lời thú nhưsau: Những chuyến xuất hành khỏi Dinh Độc Lập gần nhưhằng tuần, đa phần cuối tuần, đã nhiều lần khiến Anh phát bệnh, tựhỏi có thể phục vụ dài lâu được không. Không lấy làm lạmột sốcác sĩ quan tùy viên trước đã xin trở vềđơn vị sớm vì hao mòn (burnt out). Hai lần, sau năm thứ nhất và sau năm thứ hai, Anh Lê châu Lộc xin trở vềđơn vị, hai lần bị“gội xà phòng” rất kỹ. Nhưng vào những năm chót của Tổng Thống càng thấy tình hình khó khăn càng thương Ông Cụ, nên chấp nhận tiếp tục gian lao gọi là noi gương chút ít.
Thật ra không phải tất cả các chuyến kinh lýđều cực như chuyến ăn lễGiáng Sinh ởĐầm Dơi, ghế bố xếp căng ra trên nền ngập nước bùn lõm bõm. Những chuyến về Huế, thăm Cốđô, thăm Bà Cụ Cố, thăm Phú Cam thật thư thả vui vẻ. Sau khi theo Tổng Thống lên lầu ọp ẹp, vào phòng ngủđầy mùi mốc, đểgởi cái cặp, Sĩ quan tùy viên được Cụkhuyến khích đi thăm thú Huế. Phần Cụ thì thẳng xuống nhà ngang lợp mái tranh dầy, thăm viếng Mẹ, cơ hồ như quên hết mình là ai, quên mọi ưu tư phiền muộn, hỏi han như người con nhỏ.
Vài mẩu chuyện khó quên.
Chuyên người lính quì gối. Trong một chuyến kinh lý miền Trung, khi duyệt qua hàng rào dân chúng, có hàng lính đứng trước, Tổng Thống đang bước sải nhanh tay cầm nón vẫy chào dân chúng đang hoan nghênh Tổng Thống, bỗng dừng lại: một binh sĩ lớn tuổi qùi gối xuống đểchào Tổng Thống khi bước ngang qua. Tổng Thống lùi lại một bước, đỡ anh lính dậy và nói lớn vào tai anh :”Làm lính không có qùi, chỉđứng nghiêm chào kiểu lính”. Vỗnhẹđầu Anh lính rồi tiếp tục đi.
Chuyện đi thăm Thầy để cám ơn. Vào đầu năm 1962, sau cuộc bầu cửTổng Thống nhiệm kỳ II thành công. Một hôm Tổng Thống dậy sớm chỉ thị Sĩ quan Tùy viên Lê Châu Lộc đưa Cụxuống Chùa để cám ơn Quí vị cao tăng tu sĩ Phật giáo đãủng hộ Cụ trong kỳ bầu cửvừa qua. Chỉ thị“cuộc đi thăm phải đơn sơ, thân tình và trước giờ thành phốthức dậy đễtránh kẹt xe tội dân chúng.” “Mình đi một xe”. “Thưa ai lái”. “Thì mi lái, khỏi hộ tống rườm rà”. “Thưa CụKhông nên, phải có an ninh tối thiểu, theo qui luật điều hành ấn định”. “Cha sao mà khó vậy-Thôi được đi lo ngay”. ”Thưa Cụ phải cho Quí Thầy hay đểchuản bị, ít ra là nửa giờ trước”. “Ừnhớxin các Thầy hãy tựnhiên, đừng lo ngại, vui hơn”. Đoàn xe ngắn nhất, êm ái nhất: một xe cảnh sát Đô Thành dẫn đầu không đèn chớp, không còi hụ. Trung úy Nhan lái xe Tổng Thống có Sĩ quan Tùy viên ngồi bên. Và xe cận vệđoạn hậu. Đến nơi thấy các Thầy còn đang lăng xăng sắp hàng hai bên ngoài vào, Tổng Thống hơi ái ngại, nhưng rồi dấn bước, vẫy nón chào hai hàng Tăng Ni. Bỗng có một tăng ni trẻbước ra :”Kính Chào Tổng Thống”.”À thầy về rồi à”. “Dạ, mới mấy hôm nay, chưa kịp vào cám ơn Tổng Thống”. “Không sao, tôi biết học hành xong hết rồi mà,. Khi tiện nhờÔng Sĩ quan đây đưa vào thăm tôi”. Sau đó mới biết tu sĩ này làĐại Đức Thích Quảng Liên, được Tổng Thống gởi đi học ởMichigan State University Hoa Kỳ, thành đạt, sau mở Trung Học BồĐềởCầu Ông Lãnh.
Sau khi Tổng Thống dùng xong trà với các Thầy và bầy tỏ lòng cảm ơn đối với các Thầy và Phật tử, một vịThượng Tọa bỗng đứng lên thưa lớn ”Kính thưa Tổng Thống, anh em chúng tôi có một chuyện buồn Tổng Thống”. Sửng sốt, Tổng Thống nói :”Cám ơn Thầy nói thẳng, xin cho tôi biết chuyện chi”. “Kính thưa Tổng Thống, anh em chúng tôi vừa được tin bên Colombo cho hay Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa có gởi tặng Đức Đạt Lại Lạt Ma một số tiền lớn là 10000 mỹkim. Sao Tổng Thống không cho anh em chúng tôi biết đểchia vui?”. Hơi bối rối một chút, Tổng Thống ngẩng đầu lên nói :”Dạ, tôi nghĩ đó chỉ là bổn phận mình phải làm, không nên nói ra. Đức Đạt Lại Lạt Ma vừa rời Tây Tạng lưu vong, bôn ba cực khổở Nepal và miền Bắc Ấn Độ. Tôi được tin rất thương xót, nên sẵn có sốtiền vừa nhận được của Viện Magsaysay thưởng cho một vịlãnh đạo xuất sắc trong năm của miền Á Châu TụDo, tôi vội vã gởi Ngài để chi dùng khi gặp nạn. Bổn phận thôi. Vả chăng Ngài là đấng lãnh đạo tinh thần sáng chói ớÁ Châu, chỉcó sức mạnh hữu thần chống lại độc tài vô thần, xứng đáng cho ta ngưỡng mộnoi gương và hỗtrợ”.
Chuyện lá cờ. Hôm đó Tổng Thống đi kinh lý tỉnh Kiến Tường. Khi phi cơđáp xuống phi trường thìđã cóđông đảo dân chúng đứng nghênh đón, dọc dài hai bên khán đài, cạnh phi đạo. Phi cơ taxi chậm vào bãi đậu thì bỗng nhiên Tổng Thống hỏi Sĩ quan Tùy viên ngồi xéo phía sau “Anh có thấy gì không?”. Thưa dân chúng đông và có cờ”. “Cờgì vậy?”. Thì ra nhìn lại mới nhận ra cờ vàng trắng của Vatican, không có mấy cờ Việt Nam. Tổng Thống nện gậy xuống sàn phi cơ và ra lệnh trởvề:”Đây không phải là xứ Vatican, đây là xứ Việt Nam, vậy cờViệt Nam đâu?”. Trung tá Sang vội bước xuống cản ngăn. Sĩ quan tùy viên :”Thưa Cụcó thểđồng bào già trẻ lớn béđãđợi chờ Cụ từ hồi 3 giờ khuya, bây giờCụbỏvềthì họ sẽ buồn biết mấy”. Hạhỏa tức khắc, máy bay vào chổđậu, cửa mở, Thiếu tá Tỉnh trưởng (tên Nhựt?) bước lên chịu lỗi và xin Cụ cho nửa giờđể thu vén lại. Nửa giờsau, cờ xí Việt Nam Cộng Hòa phất phới bay theo gió lộng Đồng Tháp, Tổng Thống bước xuống đi dài theo tường dân chúng, hớn hởvà vui vẻ. Cả ngày thăm viếng, không biết mệt, chiều về hầu như quên hẳn chuyện buổi sáng.
Ngày nọđi qua đường Võ Tánh Phú Nhuận, Tổng Thống thấy trước một trụ sở nhỏ có treo một lá cờ quốc gia phai mầu và rách. Bèn ra dấu cho Thiếu tá Nguyễn Đức Xích tỉnh trưởng theo về dinh Gia Long. Tội nghiệp Thiếu tá Tỉnh Trưởng bịxát xà bông mấy phút dài, để luôn nhớgiá trị thiêng liêng của quốc kỳ và bổn phận dậy dân kính trọng.
Lần thứba, Tổng Thống đọc tuần san Pháp (nếu không lầm tờ“Le courrier du Việt Nam” do nhà báo Lefevre chủbiên), lật trang chót có hình Phật Đài lớn đẹp. “Anh có thấy lá cờquốc gia nào ngoài cờPhật Giáo không?”. Quả thật không thấy cờquốc gia. Tổng Thống có vẻchua chat “Mình khuyến khích xây Phật Đài to lớn để thế giới qua lại ngoài khơi nhận thức giá trị tâm linh của dân tộc Việt Nam, thế mà không thấy một lá cờ quốc gia biểu tượng Việt Nam, nước này là nước nào đây?”. Rồi lấy một miếng bristol trắng cở 10X15 Tổng Thống viết ngay bằng bút chì mỡđỏ chị thị như sau “….bất câu tôn giáo nào, khi treo cờ tôn giáo phải treo cờ quốc gia, theo đúng nghịđịnh BộNội Vụđã ban hành…………”. “Anh trao cho Ông Đổng Lýđểgởi văn thơ nhắc nhở rộng rãi”. Sau đó không lâu xảy ra vụ cờ Phật Giáo Huế, vụnổởĐài Phát Thanh và đưa đến cuộc phản loạn của một số tướng lãnh tham tiền ngày 1 tháng 11 năm 1963 mà hậu qủa vẫn còn dai dẳng đến nay. Anh Lê Châu Lộc nhớ mãi chỉthịnày nhờ cụm từ kháđặc biệt “bất câu là tôn giáo nào”, cách nói hơi lạthuở xưa, khác với cách nói của Anh “bất kỳ là tôn giáo nào”.
***
Trên đây là những mẩu truyện thật về Tổng Thống Ngô Đình Diệm do Pháo thủ Lê Châu Lộc, Sĩ Quan Tùy Viên của Tổng Thống kể theo những gì mắt thấy, tai nghe. Người viết ghi lại để những ai quan tâm tìm hiểu về Tổng Thống Diệm có tài liệu đọc thêm hoặc tùy nghi xửdụng.
Anh Lộc
Cám ơn Anh đã chia sẻnhững điều mắt thấy tai nghe lúc Anh là Sĩ quan Tùy viên của Tổng Thống NgôĐình Diệm. Đọc những trang giấy này cũng đã giúp chúng tôi xét lại nhiều vấn đề. Lúc nào Anh cũng giữđúng tư cách của người Pháo Thủđại diện cho binh chủng có gần một trăm ngàn người phục vụ dưới cờ: binh chủng Pháo Binh.
Chúng tôi hãnh diện vì Anh.
Posted by: peter nguyen <
__._,_.___