...Bất cứ cá nhân nào, đoàn thể nào mà vô tình quên hoặc hững hờ đối với nỗi quốc hận nhân ngày “30 tháng Tư Đen” đều mang tội đối với Tổ Quốc, vong ân bội nghĩa đối với Tổ Tiên và các chiến sĩ.
...vì sao người Việt thờ ơ? Xin thưa, sự thờ ơ hôm nay của đại bộ phận người Việt là nhờ hoàn toàn nhờ vào công lao của đảng Cộng Sản Việt Nam!...
Sâu xa hơn, bản chất cai trị của nhà nước Cộng Sản đã đẩy đất nước đến chỗ thờ ơ tập thể....
...Và chắc chắn, việc một dân tộc lớn nuốt chửng một dân tộc nhỏ để tìm đất sống không phải là chuyện phim kinh dị mà là nhu cầu tiềm ẩn của những quốc gia có dân số đông, còn man rợ và đói nghèo. Nếu Việt Nam tiếp tục thờ ơ thì cái chết càng mau đến với dân tộc này, chắc chắn là vậy!__._,_.___
Đã đến lúc rồi đấy!
HOÀI MỸ
Tháng Tư năm 1975, người Việt chúng ta vẫn gọi là “Tháng Tư Đen” để biểu lộ nỗi Quốc Hận. Đen là màu/sắc tối mù, buồn bã, tang tóc, chết chóc. Hận, thứ tình cảm bất bình, căm giận, oán thù. Tình cảnh này không của một cá nhân, một đơn vị mà cả một nước. Nước Việt Nam! Cảm xúc ấy không chỉ hiện hữu nơi một người, nhưng cả một dân tộc. Đồng bào Việt Nam!
Tội nhân gây nên tình cảnh và niềm đau đớn vô bờ và bất biến ấy, hẳn có nhiều, nhưng thủ phạm chủ yếu chính là đảng Cộng Sản Việt Nam.
Xét mà xem!
Chẳng cần nói nhiều, tổng quát chỉ cần nhìn về miền Bắc trước năm 1975 và cả nước Việt Nam sau 1975, ắt biết ngay cả một bức thảm họa, bởi toàn dân cả nam lẫn nữ, già lẫn trẻ... đều giống nhau, cùng chịu chung số phận khốn cực dưới chế độ cộng sản do bọn Việt Cộng vô nhân đạo thống trị. Khởi đầu chúng dụ dỗ bằng chiêu bài “Xã Hội Chủ Nghĩa” (XHCH), lập tức mọi người, không phân biệt giới tính, giai cấp... thảy đều “Xuống Hàng Chó Ngựa”; tới giai đoạn chúng chính thức áp dụng Chủ Nghĩa Cộng Sản, thì như thi sĩ Nguyễn Chí Thiện quả quyết: “Từ người xuống vượn mất có... ba năm,” nhưng khi “đảng ta” quyết tâm “thừa thắng xông lên” thì như câu ca của Phạm Duy: “Từ người xuống vượn mất có... ba hôm.”
Trong khi đó, miền NamViệt Nam Cộng Hòa (VNCH) trước “Tháng Tư Đen” 1975, ngay từ dưới thời đệ nhất Cộng Hòa, mặc dù vẫn phải triền miên lâm vào một cuộc chiến tàn khốc do miền Bắc chủ động theo lệnh của khối Cộng Sản Quốc Tế... nhưng cũng đã trở thành một quốc gia dân chủ, độc lập với nền văn hóa nhân bản, nền giáo dục học đường nặng tính dân tộc, nhân bản và phóng khoáng, với sự tiến bộ về hầu hết lãnh vực như kinh tế, chính trị, quân sự, khoa học... thảy đều khả quan, vững vàng trên trường quốc tế. Chẳng thế mà Thủ Tướng Lý Quang Diệu của Singapore đã phải công khai “ngả mũ” bái phục - và VNCH đã ngang nhiên trở thành một trong bốn con Rồng Á Châu.
Ừ thì cứ... tạm cho rằng, dù sao cũng đã... lỡ xảy ra “Tháng Tư Đen” mà nếu đảng Việt Cộng (VC) “yêu nước thương dân” thật sự như bọn chúng thường to họng rêu rao thì dịp này chúng đã phải biết “đấm ngực ăn năn tội,” biết chụp cơ hội mà tìm cách thoát ra khỏi gông cùng của Tàu Cộng và bọn Sô Viết... rồi thành thật xóa bỏ chủ nghĩa Cộng Sản Mác-Lê lỗi thời, lạc hậu... để xin “hòa giải hòa hợp” với miền Nam VNCH thì hay biết mấy. Miền Nam vốn đã có sẵn “thượng tầng kiến trúc” hiện đại lẫn “hạ tầng cơ sở” tân tiến; lại có sẵn cả một rừng nhân tài... thì chỉ còn có một hướng tiến lên mà thôi: Tiếp tục phát triển miền Nam - tái thiết miền Bắc. Chẳng bao lâu Việt Nam sẽ trở thành một cường quốc chẳng cứ ở Á Châu mà dư sức để chen chân với thế giới.
Ý tưởng trên không phải của kẻ hèn này đâu mà là quan điểm khách quan của đại đa số chính khách có máu mặt trên thế giới và của hầu hết chuyên gia quốc tế vốn được chứng minh bằng trường hợp của Tây Đức và Đông Đức, của Nhật và Nam Hàn thời hậu chiến.
Thế nhưng, phải thành thật mà phán xét rằng đảng VC, nếu nói toàn lũ ngu si “dốt đặc cán mai” thì cũng chính xác nhưng phải xác quyết mạnh mẽ thêm rằng bọn chúng không còn là người Việt Nam thuần túy nữa, nhưng là những tên phản quốc, phản đồng bào. Bởi thế ngay từ “thuở ban đầu ấy,” chúng đã thực thi văn tự Bán Nước cho ngoại bang và cũng bởi thế đảng VC đã nhẫn tâm nhốt tù cho chết dần chết mòn trên một triệu cựu sĩ quan và công chức cao cấp của chế độ VNCH.Đúng như “câu thơ” sắt máu “Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ...” của Tố Hữu, một thành viên trung kiên trong Trung Uơng Đảng, một kẻ vô cùng trơ trẽn khi lăn lộn gào khóc tiếc thương “Sta-lin! Stalin!” rồi bản thân y đã vô liêm sỉ lại còn dạy con hắn “mất dạy” theo: “Yêu biết mấy nghe con tập nói / Tiếng đầu lòng con gọi Sta-lin...”. Thêm nữa, những lời ca truyền khẩu - như một thứ văn học dân gian thời đại - cũng đã chứng minh trung thực “sự thật phũ phàng,” điển hình như:
- Nam Kỳ Khởi Nghĩa, tiêu Công Lý
- Đồng Khởi vùng lên, mất Tự Do
- Dép râu dẫm nát đời son trẻ / Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai!
- Một năm hai thước vải thô / Nếu đem may áo cụ Hồ ló ra / May quần thì hở lá đa / Chị em thiếu vải hóa ra lõa lồ.
Đồng thời hàng triệu người Việt khác cũng đã phải chấp nhận “chín chết, một sống” trên đường vượt biên, vượt biển để đi tìm Tự Do, bởi không thể sống dưới một chế độ sắt máu, độc tài, độc đảng, phi nhân, phi dân tộc, không thể chấp nhận chủ nghĩa Cộng Sản vô thần, vô nhân đạo...
Đảng VC tiếp tục chơi trò cờ gian bạc lận
Từ sau 1975, cứ tới ngày “30 tháng Tư đen,” nhằm “đánh lận con đen,” đảng VC lại vẫn nỗ lực tổ chức “hoành tráng” ngày này bằng những bài văn thơ chỉ đạo, những thống kê thành tích giả tạo... trên các trang mạng và báo chí quốc doanh và bằng những cuộc “diễu hành” của bộ đội, cán bộ và của thành đoàn sinh viên, học sinh. Dân chúng bị bắt buộc trưng cờ đỏ sao vàng trước cửa nhà. VC lòe bịp thế giới về “sự cố” bằng cách bịa tên là “giải phóng.”
Tuy nhiên đối với người dân trong nước, tuyệt đại đa số bà con cũng đã từng mạnh bạo phát biểu huỵch tọet rằng đúng ra vào ngày này phải là miền Nam tiến ra giải thoát miền Bắc, nào ngờ sự thể xảy ra ngược lại ý muốn nên họ cũng đảo lộn khẩu hiệu “giải phóng” thành tiếng la hoảng: ”Phỏng dái”!
Ngày ấy, khi đồng bào miền Bắc được vào “tham quan” miền Nam, họ đã ngã bật ngửa, nhận chân ra mình bao chục năm qua đã bị “bác và đảng” lường gạt tận tình bởi nay họ đã chứng kiến tận mắt một miền Nam sung túc; dân tình thanh thoải. Trong khi đó các “đồng chí” thứ thiệt cũng tỉnh mộng, giác ngộ, bèn mồm miệng thì văng tục theo thói quen trong “văn hóa XHCN,” đôi tay thì nhanh như chớp thực hiện bốn đại tự V: “Vào - Vơ - Vét - Về.”
Cố nhạc sĩ Nhật Ngân đã ghi lại những cảnh dở khóc dở cười ấy một cách tổng quát nhưng trung thực trong một nhạc phẩm với những câu cụ thể như: “Tôi sẽ đưa anh đi thăm Sài Gòn - Từ lầu cao, từ phố đông cho tới nơi hang cùng ngõ hẹp bùn lầy đọng một chút tối tăm... Tôi sẽ đưa anh hỏi thăm từng nhà; họ sung sướng không, họ có mong anh, mong các anh về giải phóng không anh?” để rồi cuối cùng đặt câu chất vấn; vậy thì “anh giải phóng tôi hay tôi giải phóng anh?” Từ “Anh” trong trường hợp này đương nhiên phải là người từ miền Bắc, có thể là một anh bộ độ, anh cán bộ, một anh đảng viên, anh nhân công hay nông dân... Nói đúng hơn, từ “anh” ở đây ngầm ý không chỉ trường hợp cá biệt nhưng đại diện cho đám đông, cho tập thể miền Bắc, bất phân biệt.
Tóm lại, một “anh” đã có công “chống Mỹ cứu nước” hay cả miền Bắc đã từng bị ru ngủ bằng chiêu bài “cách mạng” và “giải phóng,” bằng bùa lú thuốc mê “thống nhất”; nhưng sau ngày “30 tháng Tư Đen” họ đã được “bác và đảng” tưởng thưởng những gì, đền bù gì? Hãy nghe toàn thể dân, quân, cán, chính miền Bắc đồng thanh lớn tiếng trả lời: “Ngày xưa chống Mỹ, chống Tây; Ngày nay chống gậy ăn mày áo cơm”...
Hãy để ý, mỗi năm đảng và nhà nước mỗi ép buộc tổ chức một cách gọi là “hoành tráng” hơn. Dễ hiểu! Lấy thí dụ để giải thích: Một phụ nữ mỗi thời gian mỗi “make up” kỹ hơn, lâu hơn, cầu kỳ hơn. Lý do? Vì “nàng” cần phải dùng son phấn để phủ lấp các nếp nhăn vốn mỗi ngày một lộ rõ hơn.
Việt Cộng cũng nhận ra tình cảm “hồ hởi phấn khởi” nơi toàn thể “nhân dân ta” đã nhạt nhòa rồi bởi đã thức tỉnh trước cái gọi là “giải phóng miền Nam” nên chẳng thèm “liên hoan ăn mừng” nữa. Việt Cộng lo sợ dân chúng từ ý thức ấy mà nhân “ngày 30 tháng 4 đen” để “thừa thắng xông lên” chống đảng, đòi được giải phóng thật sự khỏi chế độ cộng sản độc tài, đòi tự do, dân chủ và nhân quyền. Nên một mặt, Việt Cộng ép buộc các đoàn thể thuộc đảng phải “diễu hành” đông đảo hơn, mặt khác chúng cho tổ chức nhiều hơn những cuộc liên hoan, vui chơi để hy vọng dân chúng... nguôi ngoai nỗi quốc hận.
Đã tới thời điểm!
Thế nhưng mối căm thù của người dân Việt đối đảng VC đã dâng tới tột đỉnh rồi. Người dân đã vạch được bộ mặt thật của bọn lãnh tụ VC: Hèn với giặc - Ác với dân!
Chúng hèn đến độ không dám gọi đúng tên của giặc ngoại xâm: Trung Cộng. Chúng sợ húy, sợ quan thày giận! Bắc Kinh cho quân tiến chiếm các hải đảo của Việt Nam như Hoàng Sa, Trường Sa... vậy mà bọn lãnh tụ VC vẫn nín khe. Tàu Trung Cộng các loại ngang nhiên di chuyển và kiếm ăn trong hải phận Việt Nam, đâm vào tàu bè ngư dân Việt Nam cho chìm... Vậy mà VC vẫn bắt dân gọi là “tàu lạ” chứ không được nêu đích danh Tàu Cộng. Đấy, mới đây bọn Tàu Cộng không cần giấy phép vẫn ngang nhiên xây những dãy phố chệt ở Đà Nẵng, vậy mà chính quyền VC cũng chỉ nhỏ nhẹ nói là “người lạ.” Hèn “hết ý”!
Những người trẻ Việt Nam như Việt Khang, Vũ Anh Bình bày tỏ lòng yêu nước và chống ngoại xâm bằng những bài ca, lập tức đã bị chế độ VC kết án tù bốn năm. Rất nhiều tác giả biết “blog” chỉ để diễn tả một cách ôn hòa những ý kiến xây dựng cũng bị vu khống là “âm mưu lật đổ chế độ, chống phá nhà nước” để rồi bị đánh đập, tù tội có người 5 năm, người cả hơn chục năm. Trong khi đó, từ quan trên xuống hạ cấp thi đua mà cướp đất của dân, bóc lột của cải của người nghèo. Tham nhũng tràn lan. Chúng trấn lột người dân từ trong bệnh viện ra tới vỉa hè. Ai cưỡng lại, chính quyền sai du đãng xông vào “hỏi tội,” cho “xã hội đen” kéo đến “xin tí huyết.” Bạo lực diễn ra ở khắp nơi, kể cả trong trường học và các công tư sở.
Nói tóm lại, xã hội Việt Nam dưới chế độ VC đã và đang tiếp tục “xuống dốc không phanh” về mọi mặt đến độ “hết thuốc chữa”!
Đã 42 năm! Đối với dòng thời gian, quả thật còn ngắn, chưa nhằm nhò gì; nhưng với những nỗi khổ đau, quằn quại của một dân tộc thì kể ra cũng đã dài rồi đó. Người ta nói con giun bị xéo lắm cũng quằn. Người hiền như bụt mà bị đè nén quá cũng chống lại. Chẳng thế mà người dân Việt Nam ở trong nước đã quá uất nghẹn, nay đã dám coi chế độ như “pha,” coi nhà nước chẳng còn ra cái thớ gì nữa. Người dân đã ngang nhiên biểu tình, xuống đường đòi công lý, đòi nhân quyền.
Chủ Nhật, ngày 5 tháng 3 vừa qua là một bằng chứng hùng hồn. Sài Gòn, Huế, Hà Nội, khắp nơi, nầm nập những cuộc biểu tình với mục đích: Chống ngọai xâm Trung Cộng! Đả đảo đang Việt Cộng hèn nhát nhưng lại tàn ác với dân lành, đòi trả lại cho dân đất, biển, ruộng, vườn, trả lại cho Tổ Quốc, cho Dân Tộc độc lập, tự do, dân chủ! Đồng bào ở bốn tỉnh miền Trung, nạn nhân trực tiếp của công ty Tàu Đài Loan Formosa, bất chấp các lực lượng CSCĐ (cảnh sát cơ động) can đảm một lòng đuổi “Formosa, cút khỏi Việt Nam!”, yêu cầu chính quyền trả lại biển sạch, cá sạch cho dân.
Gần và “nóng” nhất là vụ Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội. Nông dân ở đây đã cương quyết, đúng hơn là đã “liều mạng sa trường” bắt giữ hàng chục tên cảnh sát cơ động khi họ đến thi hành cái gọi là “kế hoạch của nhà nước” nhưng thực tế là nhằm chiếm đất và cướp tài sản của dân! Ở nhiều nơi, dân chúng đã lớn tiếng hát vang “Trả lại cho Dân những gì Dân muốn”... và cờ đỏ sao vàng đã bị xé, bị đạp xuống đất., chân dung Hồ Chí Minh trước “lộng kiếng” nay bị “liệng cống”!
Vâng, với cái đà “thừa thắng xông lên” này, thiết tưởng một cuộc Nổi Dậy của toàn dân Việt Nam sớm muộn gì cũng bộc phát. Chế độ VC đã tới ngày tàn. Và chính bọn đầu xỏ VC cũng đã cảm thấy vậy, thành thử trên 60% trong toàn thể những tên “tai to mặt bự” của đảng và nhà nước đã “mua” sẵn hai quốc tịch để nếu có “biến” thì có nơi mà chạy thoát thân. Vấn đề chỉ còn là thời gian!
Đồng bào hải ngoại...
Mỗi năm đến ngày “30 tháng Tư Đen,” người Việt định cư ở các quốc gia dân chủ trên khắp thế giới cũng đều tổ chức những buổi tưởng niệm tấm tang chung của đất nước, tưởng niệm các vị tiền nhân anh hùng liệt nữ đã có công xây dựng, phát triển và gìn giữ đất nước, các chiến sĩ VNCH đã “vị quốc vong thân” và đồng bào đã bỏ mình vì lý tưởng Tự Do. Cũng nhân mỗi dịp này, người Việt hải ngoại lại một lần nữa lột mặt nạ đểu cáng và gian xảo của các lãnh tụ VC đã chết và còn sống, tố cáo với dư luận quốc tế các tội ác đến độ “trời không dung, đất không tha,” nhất là tội bán nước cho quan thày Trung Cộng... của đảng VC.
Bất cứ cá nhân nào, đoàn thể nào mà vô tình quên hoặc hững hờ đối với nỗi quốc hận nhân ngày “30 tháng Tư Đen” đều mang tội đối với Tổ Quốc, vong ân bội nghĩa đối với Tổ Tiên và các chiến sĩ.
Nay hơn bất cứ lúc nào, đồng bào hải ngoại cần hành động gấp và thật cụ thể trong việc tiếp tay hỗ trợ về mọi mặt - tinh thần lẫn vật chất - cho những cuộc đấu tranh ở trong nước. Phải quan niệm đó chính là một chiến dịch Tiếp Lửa cho quốc nội. Đừng để bất cứ một trường hợp phản kháng nào, nổi dậy nào - dù là của một cá nhân hay một nhóm nhỏ - bị bỏ quên... cho tới một cuộc vùng lên của cả nước thì lúc đó sự Thành Công mặc nhiên đã nằm trong tay của dân tộc Việt Nam. Ngày đó, như trên đã quả quyết không còn xa nữa. Đảng và chế độ cộng sản ở Việt Nam đã như một ngôi nhà mục nát - “thượng tầng cơ sở” thì chia rẽ; kẻ bỏ đảng, người phản tỉnh, xét lại chủ nghĩa - “trung tầng cơ sở” đã bị mối mọt tham ô, tham nhũng ăn dần mòn, bị vi khuẩn đố kỵ, vô trách nhiệm... đục khóet - “hạ tầng cơ sở” ngu dốt, vô ý thức, chỉ biết “sai đâu đánh đó” nhưng lại giỏi nhanh chân tẩu thoát.
Thử hỏi, một căn nhà như thế chỉ cần một luồng gió tương đối mạnh là sập tan tành ngay. Trong khi đó chung quanh căn nhà đã đứng sẵn biết bao người dân với bó lửa trong tay chỉ để, nếu cần kết thúc mớ tàn dư, thứ cặn bã của căn nhà cộng sản đó. Ngày đó không còn xa nữa! Rất mong lắm thay! (hm)
__._,_.___