Sau ngày 30-04-75 , các tướng tá dính vào vụăn tiền CIA Mỹ giết Cụ Ngô , trốn đi đâu mất tiêu !
Dân Virginia không ai muốn thấy hoặc nhắc đến tên Trần Thiện Khiêm . Nhiều người cho biết Mai Hữu Xuân trở thành điên loạn , ban đêm thỉnh thoảng đánh đầu vào tường , nói sảng : " Xin Cụ tha cho con ! ".
Tội nghiệp Trần Văn Đôn , không bao giờ thấy xuất hiện trong cộng đồng tị nạn VN hay trong các buổi họp mặt các binh chủng QLVNCH.
Thảm thương nhất là Tôn Thất Đính , sang xỉn chiều say . Trong một Video phỏng vấn với PV Vũ Nhân đài SBTN , Nam Cali , tướng Đính nghẹn ngào , xúc động khi nói về cái chết của TT Diệm ... chết vì làm Tổng Thống mà lại quá hiền lành .
Khỏi cần nhắc đến Dương Văn Minh vì ai cũng biết , chết không ai đăng báo chia buồn . Không một tướng lãnh nào đến viếng ... Không có cờ vàng hội đoàn quân đội VNCH tới dàn chào hay thổi kèn , đọc điếu văn đưa tiễn gì ráo .
.. Thôi thì người Việt tị nạn CS tha thứ và muốn quên hết . Chỉ cầu mong trang sử buồn đau đừng bao giờ lặp lại nữa .
On Thursday, October 19, 2017 5:05 PM, "'San Le D.'sanduyle@yahoo.com [DienDanPhuVan]"<DienDanPhuVan@yahoogroups.com> wrote:
KHONG VE VIET NAM NEU CON VIET CONG
MUON CHONG TRUNG CONG PHAI DIET VIET CONG
MUON DIET VIET CONG PHAI DIET VIET GIAN
Subject:[GoiDan] Re: [DiendanDanToc] AI RA LỆNH GIẾT CỤ DIỆM ?
KHONG VE VIET NAM NEU CON VIET CONG
MUON CHONG TRUNG CONG PHAI DIET VIET CONG
MUON DIET VIET CONG PHAI DIET VIET GIAN
Tại sao không ai dám nhận đã giết TT Diệm ?
Tại vì giết TT Diệm không những là một sai lầm mà còn là một đại tội đối với dân tộc VN.
lds
From:"Chau Vu [DiendanDanToc]"<>
To:
Sent: Thursday, October 19, 2017 2:51 PM
Subject: Re: [DiendanDanToc] AI RA LỆNH GIẾT CỤ DIỆM ?
To:
Sent: Thursday, October 19, 2017 2:51 PM
Subject: Re: [DiendanDanToc] AI RA LỆNH GIẾT CỤ DIỆM ?
TẠI SAO KHÔNG AI DÁM NHẬN?
Kính thưa qúi vị,
Trong lịch sử lòai người, thông thường, sau khi một cuộc cách mạng hay đảo chánh thành công, khi nhà lãnh đạo độc tài tàn ác của chế độ cũ đã bị hạ sát, thì người ra lệnh hay kẻ trực tiếp giết nhà độc tài đó sẽ rất sung sướng hãnh diện và sẽ công khai vỗ ngực xưng tên về thành tích của mình.
Nhưng sự việc thông thường đó đã không xảy ra sau cái chết của hai ông Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu.
- Về phía các tướng lãnh VN, không có một người nào, kể cả người đứng đầu cuộc đảo chánh là tướng Dương Văn Minh, đã dám nhìn nhận là mình đã ra lệnh giết hai ông Diệm, Nhu. Cho đếm hôm nay, tất cả các tướng lãnh VN liên can trực tiếp trong biến cố này như tướng Trần Thiệm Khiêm, tướng Trần Văn Đôn, tướng Tôn Thất Đính, tướng Đỗ Mậu, tướng Nguyễn v ăn Thiệu… tất cả đều phủ nhận trách nhiệm của mình trước cái chết của hai ông Diệm, Nhu.
- Ngay cả Đ Tá Dương Hiếu Nghĩa, vị sĩ quan trực tiếp chỉ huy chiếc xe thiết giáp, nơi mà hai Ông bị giết, cũng phủ nhận trách nhiệm của mình về hai cái chết này. Người ta đã đổ hết tội lỗi lên đầu Đại Úy Nhung rồi…giết người bịt miêng. Nhưng ngay cả viên Đại Úy này cũng không bao giờ dám nhận là mình đã ra tay hạ sát hai Ông .
- Về phiá người Mỹ, cũng không có bất cứ một nhân vật nào đã dám nhìn nhận rằng mình là người đã ra lệnh hay chấp thuận cho việc hạ sát hai Ông Diệm Nhu, từ Tổng Thống Kennedy, Đại sứ Henri Cabot Lodge, Trung Tá CIA Lucien Conein, ông Harriman…
- Tuy nhiên có lẽ câu chuyện mang tính khôi hài và trẻ con nhất trong biến cố này, đó là sau khi hai ông Diệm Nhu bị giết thì Hội Đồng Tướng Lãnh đã vô cùng hốt hỏang run sợ và đã chính thức ra thông báo tuyên bố rằng hai Ông Diệm Nhu đã … tự tử. Một sự nói dối trắng trợn đầy ngây ngô lố bịch và rất trẻ con.
Như vậy không biết những cá nhân và những tổ chức liên hệ tới cuộc đảo chánh ngày 1/11/1963, nhất là những người thường lớn tiếng tố cáo sự độc tài tàn ác của hai ông Diệm Nhu, nhất là của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, có bao giờ qúi vị để tâm suy nghĩ về sự nghịch lý trên đây hay không?
Vũ Linh Châu.
Phát biểu và chịu trách nhiệm hoàn toàn với tư cách cá nhân, không liên hệ tới bất cứ một tôn giáo, một nhóm hay một người nào khác.
On Thursday, October 19, 2017, 10:05:07 AM PDT, VIETLONG NGUYEN> wrote:
Lich sử VN đang bị làm rối tung như mớ bòng bong do những ác tâm và hèn nhát thủ đoạn của phe nhóm tham vọng chính trị bất lương, dùng Tôn Giáo làm đòn bẫy, dùng Tu sĩ làm lợi khí đấu tranh chiếm đoạt chính nghĩa, dùng quyền bính súng đạn để tiêu diệt CHÂN LÝ, biến ngụy biện Cộng Sản thành khí cụ NGỤY BIỆN QUỐC GIA để biện minh cho "lẽ phải bất lương" của tham vọng QUỐC GIÁO...và cuối cùng phải lưu vong , "mất cả chì lẫn chài", QUỐC GIÁO trở thành CỘNG SẢN GIÁO, đây là vết thương nhức nhối của cả toàn Dân Việt.
Lạc hướng đấu tranh bởi những ngọn giáo, lưỡi gươm "phục hận" kề sát cuống họng bắt phải tuân theo định luật " Nhân-Quả", những cáo buộc vu vơ và đầy sợ hãi, cuối cùng, liu điu cũng đã nở rộ từ môi trường hoang tưởng liu điu như trong câu ca dao :
Trứng Rồng thì nở ra rồng
Liu điu lại nở ra giòng liu điu
Và “chu kỳ mưng mủ” đấu tranh cũng theo bước chân tham vọng quyền lực (như ông Trịnh Du đã tôn vinh –Trần kiều Ngọc-Nữ Tổng Thống VN Tương lai) mà trở lại để “CHỐNG ÁC-KHÔNG CHỐNG CỘNG” như binh biến 1963: “ Quân-Dân không chống Cộng nữa, mà chỉ CHỐNG ÁC” , và CS đã “bất chiến tự nhiên thành”.
Bình tâm để gỡ rối từng gút chỉ trong búi chỉ rối là trách nhiệm của LƯƠNG TÂM thời đại, là trách nhiệm của mỗi CÔNG DÂN VNCH.
Trong mùa Tưởng Niệm các Chiến Sĩ VỊ QUỐC VONG THÂN, xin hãy thắp lên một nén TÂM NHANG TẠ LỖI hơn là đốt lên ngọn đuốc thiêu thân phá hoại cuộc đời. Xin gởi tới bài viết sau đây như một sự khởi đầu gỡ rối.
Nguyễn đăng Trình
AI RA LỆNH GIẾT CỤ DIỆM ? - Đặng Kim Thu
Tác giả bài viết dưới đây là Ông Đặng Kim Thu, cựu SVSQ/TVBDL/K19, cựu tùy viên của Đại Tướng Cao Văn Viên, cựu quận trưởng quận Chợ Gạo.
Tóm tắt, vụ 1-11-1963 hoàn toàn do Mỹ chỉ đạo. Nhưng Mỹ không chủ trương giết anh em ông Diệm-Nhu , mà chính là tướng Dương Văn Minh.
Từ đơn vị tác chiến (tiểu đòan 41 BĐQ), tôi được lệnh về làm Sĩ quan Tuỳ Viên cho Đại Tướng Cao văn Viên, Tổng Tham Mưu Trưởng vào cuối năm 1966. Vì tôi không có nhà ở Sài Gòn nên ông bà Đại Tướng cho tôi tạm ở trong tư dinh thời gian đầu .<!>
Với công việc hoàn toàn mới lạ, nhiều bỡ ngỡ, cộng thêm sự gò bó ở trong dinh của Đại Tướng, mới đầu tôi hơi nản lòng, nhưng nhờ sự giúp đỡ, chỉ dẫn tận tình của người tiền nhiệm của tôi là Quách tinh Cần K20//TVBQGĐL, và sự cởi mở của ông bà Đại Tướng nên tôi cảm thấy an tâm đôi chút.
Những ngày đầu về ở trong dinh của Đại Tướng, cứ sau bữa cơm tối ông xuống phòng tùy viên chỉ rõ cách sinh hoạt trong nhà, cách tiếp nhận đìện thoại từ bên ngoài gọi vào, an ninh vòng ngoài, an ninh vòng trong, và v.v…
Ông bảo tôi:
– Thông thường các tướng lãnh khác tôi đều tiếp họ tại văn phòng, ngoài giờ làm việc tôi không tiếp ai ở nhà riêng cả, nếu có vị tuớng tá nào muốn gặp tôi ngoài giờ làm việc, mà không có hẹn, chú không được mở cổng, mà phải báo tôi trước để tôi quyết định có tiếp họ hay không, đặc biệt chú phải quan sát, xem vị tướng đó có đem theo lính hộ tống hay không. Trong mọi trường hợp chú đừng cho lính hộ tống vào bên trong dinh, cổng phải luôn luôn khóa chốt Nhưng đặc biệt có hai vị cựu tướng lãnh khi tới nhà muốn gặp tôi bất cứ lúc nào, chú cũng mở cổng mời vào phòng khách rồi báo tôi ra tiếp, không cần phải hỏi tôi trước, hai vị đó là trung tướng Trần văn Đôn và trung tướng Tôn thất Đính. Mà chú có bao giờ thấy hai vị tướng đó chưa?
Tôi trả lời “dạ chỉ biết qua hình ảnh trên báo chí”. Ông bảo: “Cũng tốt, vậy thi ráng nhận diện nếu hai vị đó tới.”
Xong ông nhìn tôi thấy có vẻ như tôi muốn tìm hiểu lý do nào mà hai ông cựu tướng này được đại tướng ưu ái như vậy.? Ông nói thêm:”chú muốn biết tại sao tôi đối xử với hai ông đó đặc biệt như thế chứ gì, được rồi để mai tôi kể cho chú nghe vì mai là chúa nhật có nhiều giờ rảnh hơn”
Hôm sau ăn cơm trưa xong ông xuống phòng tôi và bắt đầu kể:
“Ngày 1 tháng 11 năm 1963 là ngày Lễ Các Thánh, quân nhân, công chức nghỉ buổi sáng khoảng 10 giờ sáng tôi được điện thoại của chánh văn phòng thiếu tướng Khiêm mời vào Bộ Tổng Tham Mưu họp ở phòng họp số 1, và phải có mặt trước 1 giờ. Tôi tới lúc 1 giờ kém 10 phút, thấy có đông các đơn vị trưởng sẵn đó rồi, nhìn mặt toàn là các sĩ quan thân tín của ông Diệm. Đúng 1 giờ. hai qưân cảnh ở ngoài đóng cửa phòng họp và khoá lại, mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, đại tá Lê Quang Tung nói lớn:
– Họp hành khỉ mẹ gì, ai chủ toạ phiên họp sao chưa tới mà họ khoá cửa nhốt mình rồi, chuyện gì đây!
Vài phút sau đó có tiếng mở cửa, đại úy Nhung cận vệ của trung tướng Dương văn Minh đứng ngoài cửa nới với vào:
– Mời đại tá Lê quang Tung – Lực Lượng Đặc Biệt và đại tá Cao văn Viên Nhẩy Dù lên lầu gặp trung tướng Dương văn Minh.
Vì đại tá Tung ngồi gần cửa nên bước ra trước, tôi ở trong xa cửa hơn nên đi ra sau. Khi tôi ra khỏi phòng họp thì nhìn thấy đại tá Tung đã bị đại úy Nhung còng tay dẫn xuống xe, còn tôi cũng bị 1 sĩ quan khác còng nhưng mới vừa bị còng 1 tay thì tình cờ thiếu tướng Tôn thất Đính trên lầu đi xuống chợt thấy vậy, ông bảo tháo còng tôi ra, rồi sĩ quan đó cùng tướng Đính dẫn tôi lên lầu gặp trung tướng Minh .
Đại úy Nguyễn Văn Nhung - Cận vệ của Tướng Dương Văn Minh
Tướng Minh nói:
– Hôm nay “moi” và một số các tướng lãnh đảo chánh ông Diệm “toi” nghĩ sao?
Tôi trả lời:
– Chuyện quan trọng như vậy mà tới giờ này trung tướng mới cho tôi biết thì tôi đâu có quyết định được gì.
Lúc đó trung uý Trương ( hay Trần) Tự Lập sĩ quan tùy viên của trung tướng Minh lăm le khẩu súng carbine chĩa vào lưng tôi như sẵn sàng bắn tôi.
Anh ta hỏi tôi :
–Đại tá có theo Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng không ?
Tôi đáp:
– Tinh thần của quân nhân thuộc binh chủng nhẩy dù không trả lời trước áp lực.
Thiếu tướng Đính thấy vậy bảo tên trung úy Lập đừng hỗn với cấp trên, rồi tướng Đính dẫn tôi về lại phòng sô 1 đóng cửa lại.
Vài vị sĩ quan đang bị nhốt chung trong phòng tới hỏi tôi chuyện gì vậy? Tôi nói họ đảo chánh Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Có người hỏi: “còn đại tá Tung đâu? tôi nói “bị còng dẫn đi chỗ khác rồi”.
Khoảng 15 phút sau tôi lại bị dẫn lên gặp Trung tướng Minh lần nữa, lần này Trung tướng Minh nói với tôi:
– Có 1 tiểu đoàn nhẩy dù theo “Chiến Đoàn Vạn Kiếp” của trung tá Vĩnh Lộc từ Bà Rịa về tới Sài Gòn, nhưng không chịu tấn công vào Dinh Gia Long, đòi phải được liên lạc trực tiếp với “toi”, vậy nếu “toi” chịu làm 2 việc như sau: Thứ nhất tuyên bố theo Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng, thứ hai ra lệnh cho tiểu đoàn nhẩy dù ở Bà Rịa về tấn công vào Dinh Gia Long, khi thành công “moi” gắn lon thiếu tướng cho “toi” liền.
Tôi trả lời rằng chuyện của trung tướng làm, tôi không chống đối, nhưng bảo tôi phản lai “thầy” tôi thì tôi không làm, trung tướng thông cảm cho tôi (lời người viết: xin nói rõ thêm, trước khi chỉ huy lực lượng nhẩy dù, đại tá Viên là chánh Võ Phòng rồi Tham Mưu Trưởng Biệt Bộ Phủ Tổng Thống);
Tôi được dẫn trả lại phòng họp số 1, các vị sĩ quan trong phòng lại hỏi, tôi trả lời chưa hết thì chánh văn phòng của thiếu tướng Khiêm xuống dẫn tôi lên văn phòng giữ riêng tôi ở đó.
Sau khi đảo chánh thành công tôi được cho về nhà, rồi hằng ngày tôi phải lên Bộ Tổng Tham Mưu chờ lệnh . Độ 5,6 ngày sau trung tướng Khiêm “lên trung tướng ngày 2 tháng 11 năm 1963” tự ý quyết định cho tôi trở về chỉ huy Lữ đoàn nhẩy dù như cũ, còn các vị sĩ quan bị nhốt chung với tôi đa số bị giải ngũ hoặc bị hạ tầng công tác.
Rồi sau đó không lâu tôi được trung tướng Đôn cho biết: sau khi tôi từ chối lời yêu cầu của trung tướng Minh thì trung tướng Minh bàn với trung tướng Đôn định đưa tôi theo số phận của đại tá Lê quang Tung, nhưng trung tướng Đôn không đồng ý và nói rằng:
– Trước khi tiến hành cuộc “cách mạng” anh” (ông Minh) có hứa với chúng tôi hạn chế tối đa vìệc gây đổ máu các sĩ quan cấp tá không ủng hộ chúng ta, anh đã cho giết đại tá Hồ tấn Quyền, giết đại tá Lê quang Tung, thiếu tá Lê quang Triệu ... bây giờ anh muốn giết luôn đại tá Viên nữa sao? Hơn nữa dù “ lui ” không hợp tác với mình nhưng “lui” đâu có chống mình mà giết “lui”.
Tôi nghĩ dường như tướng Khiêm cũng biết ý định đó của tướng Minh nên mới ra lệnh đem tôi lên văn phòng của ông giao cho chánh văn phòng là đại úy Phạm Bá Hoa giữ riêng tôi ơ đó, rồi ông Khiêm bảo:”Ai muốn kêu đại tá Viên đi đâu phải có lệnh của tôi mới cho đi”
Đấy là 3 người ơn cứu tử tôi đó !”
__._,_.___